Có những ngày dẫu được gần cạnh anh nhưng em chẳng thể giấu cho riêng mình một nỗi buồn trống rỗng.
Cứ như thể bỗng chốc yêu thương trong em nguội lạnh. Như thể ở bên anh em chẳng còn tìm được cho mình một niềm xúc cảm nào nữa.
Cứ như thể, em đã hết yêu anh...
Em đánh rơi đâu đó trong ngày hôm qua niềm hân hoan khi những buổi tối có hẹn với anh, đánh rơi cái ngượng ngùng đỏ mặt khi anh khẽ hôn lên má, đánh rơi cả việc thì thầm vào tai anh rất khẽ rằng "em yêu anh, nhiều lắm"...
Em quên mất phải mỉm cười khi anh nói yêu em, quên mất trái tim mình phải loạn nhịp khi nghe những lời anh hứa hẹn, quên mất mình phải ghen khi anh ân cần với người con gái khác, quên mất rằng... anh là của em!
Em dường như đã đánh rơi tất cả, đánh rơi hết những thói quen thân yêu như đã thành cuộc sống. Em đánh rơi hết những tháng ngày gần anh vào một nỗi chán chường không tên...
Có lẽ nào, em đã hết yêu anh?
Người đầu tiên em nhớ đến lúc thức giấc, là anh. Người con trai quanh quẩn trong tâm trí em suốt ngày dài, là anh. Người đàn ông luôn khiến em thao thức trước mỗi lúc ngủ, vẫn là anh.
Người khiến em khóc, khiến em cười, là anh. Người khiến em sung sướng hay khổ đau, tuyệt vọng hay tràn trề nhựa sống, vẫn là anh.
Người khiến em đau hơn nỗi đau của bản thân là anh. Và khiến em yêu nhiều hơn chính em, vẫn là anh.
Nhưng trái tim em vẫn còn những nỗi trống rỗng chẳng thể nào khỏa lấp, những nỗi chênh chao và hẫng hụt chẳng thể dễ nguôi lòng...
Người ta nói chữ "yêu" rất dễ dàng nhưng mấy ai đã biết đánh vần được nó. Tình yêu chẳng thể giản đơn là câu chuyện một người chỉ nói yêu một người mà được ở cạnh nhau mãi mãi. Đến với nhau là duyên nhưng để bên nhau người ta cần nhiều cố gắng. Chẳng có định mệnh nào dạy cho ta cách yêu một người hay từ bỏ một người.
Tất cả đều thuộc về ta, và thuộc về những "hành xử" của trái tim ta.
Hàng trăm người ai cũng có thể nói yêu em, nhưng chỉ có duy nhất một người có thể khiến em cảm nhận được những yêu thương ấy mà không ngại ngần mở cánh cửa trái tim lâu nay vẫn khép. Em đã chọn anh, vậy nên
đừng khiến em thất vọng...
Đừng chỉ nói yêu em như một thói quen và nhớ em như là trách nhiệm. Đừng chỉ biết cần em mà chẳng học cách để níu giữ em...
Đừng khiến em chán chường bởi những câu nói lặp lại nhau mà chẳng hề được thành hiện thực. Đừng chỉ yêu đôi tai em, hãy yêu lấy trái tim và con người em.
Đừng để tình yêu nhòa nhạt bởi những hời hợt và vô tâm. Đừng đẩy em vào những loay hoay suy nghĩ và nghi ngại về tình yêu của anh. Đừng khiến em sợ.
Em sợ một ngày, có lẽ em rồi phải tự mình rời bỏ. Em sẽ đi khỏi những ảo vọng về một tình yêu bấy lâu nay chỉ mình em cố gắng. Đi khỏi anh, và đi khỏi những chông chênh do chính anh tạo dựng.
Ngày đó sẽ đến, nếu anh chỉ biết nói yêu em như một thói quen...
Theo GUU