Em có hẹn với Sài Gòn khi thu tin yêu ghé ngang Hà Nội...trong một chiều đất trời trở mình.
Với chiếc ba lô, bản đồ trên tay cùng sự trống trải. Em đi giữa lòng thành phố, một mình khám phá đất trời tương tư.
Người người tấp nập bon chen, em hiểu rõ hơn thế nào là chốn phồn hoa đô hội. Đi dọc qua những con đường, những khu phố, từng con hẻm nhỏ lớn khác nhau, em mới có dịp nhìn kỹ những hàng quán san sát nha, ngửi được cả mùi xôi lá chuối phảng phất, nghe được những âm thanh lạ tai ví như tiếng leng keng chuông hàng dạo chẳng hạn, em biết hết. Đâu như trên xe bus, ồn ào tiếng người, tiếng hối hả, quát nạt nhau, em không có được tận mắt tận tai tận hưởng âm thanh, hoạt động bình dân giản đơn như thế....ở đây.
Loanh quanh em nghe, tiếng đàn guitar rất trẻ bắt nhịp cho chiều một mình ở góc công viên cạnh nhà thờ Đức Bà. Cà phê Bệt, điểm hẹn rỉ tai không thể thiếu ở mọi lứa tuổi, nét văn hoá rất Sài Gòn như một dấu son của thời gian khó mờ nhạt. Lui tới cà phê Bệt, em thưởng thức vị cà phê sữa đá bình dân và nhâm nhi bánh tráng trộn theo phong cách rất bụi bặm mà cũng rất sinh viên. Âu cũng để...vơi nỗi nhớ Hà thành.
Trước mắt em, một cụ già lụm khụm nhặt từng chiếc ly vung vãi trên nền cỏ, sự khắc khổ hiện rõ qua đôi mắt già nua, nhạt màu đời. Chiếc chân giả mang giày batan và chân trái mang chiếc Crocs cũ kỹ đã lìa hẳn một mảnh lớn, khập khiễn đến chiếc xe đạp cũ sờn chứa đầy bao đựng chai nhựa. Cụ bà loay hoay xếp từng tờ báo khách Bệt đã ngồi lại với nhau, móc trong túi ra từng tờ tiền lẻ vừa góp được. Những đứa bé mặc đồng phục của một trường THCS nào đó xách giỏ bán trái cây hay trứng cút mà theo như em quan sát, ở đó có cả một hệ thống.
Em ngồi nhìn dòng người qua lại, xe cộ dập dìu, đèn sáng choang. Tiếng guitar của các bạn trẻ vẫn vang đâu đó. Người, xe đi rồi dừng, dừng rồi lại đi, mọi thứ đang di chuyển và em thì cứ ngồi đấy, lòng mênh mang nghĩ về phận người chìm nổi, họ sống ra sao ở cái xứ rực rỡ này.
Em nhận ra, khi một mình em thường hay nghĩ ngợi về nhiều thứ, suy nghĩ của em già dặn hẳn ra, em không còn là một cô bé ngây ngô nữa. Có lẽ thế nên đôi lúc những hành động của anh khiến em lờ đi vì em cho rằng anh trẻ con và dù trải đời nhiều nhưng vẫn cố hữu giữ cái sự tre con ấy. Đối với người con gái thì khó để tin tưởng hết vào người con trai chưa thực sự trưởng thành và em không chắc rằng anh sẽ là bờ vai điểm tựa cho em.
Trời đổ mưa bất chợt, em không chạy vội như từng cặp yêu nhau nắm tay giữa phố, che chở nhau khỏi giọt nước lạnh lùng, ướt át. Em không đi nhanh đến mái hiên đông kín người than thở với nhau vì trời trêu ngươi quá, trách móc sao đang yên ắng lại đổ cơn mưa…
Em nhận ra, hẹn hò một mình thú vị lắm...thú vị hơn khi em nép gọn sau bờ vai anh, mặc sự đời.
Hẹn hò với cô đơn, cái thú vị của cuộc sống giúp em bớt đơn độc khi không có anh bên cạnh. Vì sao anh biết không? Vì em hẹn hò em với cả Sài Gòn.
Theo GUU