“Nếu chỉ sống thôi có gì hạnh phúc”

GTHN - Nếu chỉ sống thôi thì có gì hạnh phúc? Nếu sống nhất định bạn phải sống một cuộc đời ý nghĩa, đó là trách nhiệm và cũng là quyền lợi của chúng ta trong thế giới vô thường này.
neu-chi-song-thoi-thi-co-gi-hanh-phuc

Câu chuyện khiến bạn hiểu rằng “Nếu chỉ sống thôi thì có gì hạnh phúc”

Em than thở với mình rằng: “Anh ạ, em nuôi mẹ mới có 3 ngày trong bệnh viện mà muốn trầm cảm luôn. Em có cảm giác mình như đang ở tù vậy, đêm nào cũng không ngủ được vì phải thức canh chừng mẹ đi vệ sinh. Em thật sự rất mệt và chán”

Mình nghe vậy liền dắt em xuống khoa Hồi sức tích cực, nơi có khoảng 30 người đang nằm thở máy và dùng thuốc vận mạch liều cao để duy trì sự sống. Không biết rồi sẽ có ai trong số họ sẽ được trở về nhà, ngồi bên những người thân yêu ăn một bữa cơm chiều ấm áp. 

Chỉ vào một người đàn ông đang nằm co ro trên chiếc giường xếp ngoài hành lang, mình nói với em: “Đây là chú An, chú nuôi mẹ bị xuất huyết não kèm theo bệnh nền đái tháo đường, tăng huyết áp suốt 2 tháng nay”.

Em nghe vậy thì giật mình, quay sang hỏi chú An “Chú ngủ ngoài hành lang này hả chú? Rồi những đêm mưa gió thì sao?”


Chú An nghe vậy thì cười nói: “Thì chịu chứ sao, chú đâu có thể để mẹ một mình vậy được. Mấy cô điều dưỡng bận lắm, cho sóc cho người bệnh không xuể, nên mình chỉ cần sơ sẩy tí thôi là cha mẹ bị lở loét liền à”

Em nghe vậy thì trầm tư lắm.

Rồi mình lại dắt em đến khoa Nội Tiết, cho em gặp cô Lan. Hiện cô đang chăm chồng bị loét chân nặng, vết loét kéo dài từ đùi xuống cẳng, mủ dịch hôi thối

Em nhìn vậy liền hỏi: “Sao cô không thuê người? Cô nằm dưới gầm giường vậy thì làm sao chịu nổi”

Cô An nói: “Nhà tui nghèo lắm, nghèo nên mới để tới nước này nè”

Em nghe vậy thì nước mắt bỗng rơi “Thôi anh đưa em về phòng với mẹ đi. Đủ rồi…”

Trên hành lang hẹp dẫn đến phòng, mình và em thấy bé Trúc, con bé đang tập đi trên đôi nạng gỗ. Trúc bị đái tháo đường tuýp 1 nên để duy trì sự sống phải phụ thuộc hoàn toàn vào Insulin. Trong 10 năm nay bé nhập viện với số lần không đếm hết, do bệnh nên da bé Trúc xanh xao, thân hình thì gầy gò trông như chực ngã.

Em thấy vậy giọng buồn buồn nói “Em thấy ai cũng khổ cả anh à. Mình còn may mắn quá phải không anh?”

Mình cười. Những điều mà em thấy đâu chỉ có vậy. Chú An đó không phải là con ruột của bà cụ đang bị tai biến nằm liệt giường kia đâu. Năm 1975, chú bị bỏ rơi cạnh bệnh viện bà thấy vậy thương quá nên nhặt về nuôi. Chú An bây giờ giàu có lắm, dư sức thuê hàng chục người chăm mẹ nhưng không, chú muốn tự tay lo cho mẹ từng miếng ăn giấc ngủ thế mới yên tâm.

Còn về cô Lan, quê ở Quảng Ngãi, trước cô cũng lấy chồng ở quê, mà gặp phải thằng chồng vũ phu, suốt ngày rượu chè đánh đập cô không thương tiếc. Thế là cô phải chạy vào Sài Gòn bán vé sống qua ngày, những buổi chiều bán ế chẳng biết cầu cứu ai thì cái ông bị loét chân đó đã mua hết cho cô. Rồi ổng còn cho cô cái ăn, cái mặc, chỗ trú chân. Em nghĩ coi, ở cái đất Sài Gòn hoa lệ này dễ gì tìm được một bàn tay ấm nóng khi cần, không để ý đến quá khứ của nhau, rồi thương nhau với tình thương không điều kiện.

Còn bé Trúc khi nãy, mỗi đêm đi ngang qua phòng anh đều thấy con bé lần chuỗi mân côi. Con bé ấy luôn tin Chúa và Đức Mẹ luôn ở bên mình và thế là nó không còn ý định tự tử nữa dù bị bệnh tật giày vò khổ sở.

Em thấy không, cuộc đời ấy mà nếu chỉ sống thôi thì có gì hạnh phúc. Nếu chỉ biết sống an nhàn, hưởng thụ thì đến khi nhắm mắt xuôi tay ta vẫn chẳng hiểu gì về cuộc đời này cả. 

Cuộc đời mỗi người là bể khổ trầm luân, quan trọng là chúng ta phải tìm ra ý nghĩa mình sống để làm gì thì ta mới thấy cuộc đời này đáng quý. Vì thương, mà ta trở nên gắn bó. Nhưng chỉ có vì nghĩa, ta mới thấy mọi quang gánh của cuộc đời đều nhẹ nhàng. Sống vui vẻ, sống vì nhau là trách nhiệm cũng là quyền lợi của chúng ta trong thế giới vô thường này, đúng không?

Đời là vô thường, nếu chỉ sống thôi thì có gì hạnh phúc

Nếu đời là vô thường, sự sống có giới hạn thì phải chăng con người ta nên sống một cuộc đời có ý nghĩa. 

Quyền sống sao cho có ích là quyền mà ai cũng có. Không chỉ sống cho có ích mà ta còn cần phải sống cho vui vẻ, hạnh phúc. Lựa chọn sống như thế nào đều là do chúng ta. Nên chúng ta hãy thôi việc đổ thừa cho hoàn cảnh, cho số phận, cho cái này cái kia nếu bỗng một ngày mọi việc xảy ra không như ý mà ta mong đợi.


Người nghèo có cái khổ của người nghèo, người giàu có cái khổ của người giàu. Quan trọng hơn sự vô thường của cuộc đời có thể khiến mọi thứ biến đổi. Nghèo có thể giàu, giàu có thể nghèo, không ai nói trước được điều gì. Và cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn từng ngày, không có gì tồn tại vĩnh viễn. Phải chăng, thứ còn lại với ta sau chừng ấy năm tháng dài đằng đẵng chính là tình yêu thương và trách nhiệm, thứ khiến ta lưu luyến và hạnh phúc mỗi khi nhớ về.

Nếu chỉ sống thôi, sống cho riêng mình thì có gì hạnh phúc. Phải không?

Theo songdep

DMCA.com Protection Status
Từ Khoá

#buttons=(Chấp nhận !) #days=(20)

Trang web của chúng tôi sử dụng cookie để nâng cao trải nghiệm của bạn. Tìm hiểu thêm
Accept !