Cảnh giới sống: Bởi nhờ vả người khác là bản năng, còn tự mình vượt qua là bản lĩnh.
Khi gặp khó khăn, bất kỳ ai cũng sinh ra tâm lý mong muốn được những người mình tin cậy giơ tay ra giúp đỡ. Nhưng thế giới này vạn sự khó lường, dù tình bạn có sâu đậm đến đâu đi chăng nữa thì khi gặp chuyện nan giải người ta vẫn có xu hướng suy tính cái lợi cho mình trước, sau đó mới nghĩ đến cái khó của bạn.
Do đó, đừng quá coi trọng vị trí của bạn trong lòng người khác, cũng đừng vội vàng nhờ vả khi gặp khó khăn.
Có một câu chuyện như thế này: Một người phụ nữ trung niên mất chồng, sống một mình để nuôi con nhỏ. Cô ấy hiền lành thân thiện với mọi người lại rất siêng năng, chịu khó. Thế nhưng, ở cô ấy lại có một đặc điểm mà hàng xóm xung quanh đều cảm thấy khó hiểu. Đó là, cô ấy luôn từ chối “lòng tốt” của người khác”. Dù là người thật lòng hay kẻ có chủ ý sâu xa đến tiếp cận thì cô ấy cũng sẽ dùng những lời khéo léo để từ chối những món quà, lời ngon ngọt, những lời nguyện ý giúp đỡ của người khác.
Lúc đầu khi đọc, có lẽ rất nhiều người nghĩ rằng tính cảnh giác của cô gái này quá cao, tuy gặp ai cũng thân thiện chào hỏi nhưng lối sống lại quá xa cách.
Nhưng sau đó, khi ngẫm nghĩ lại ta lại hiểu ra rằng cuộc sống độc lập như vậy quả thật rất tốt. Bởi, nếu bạn có năng lực tự giải quyết mọi chuyện vậy thì hà cớ gì phải mắc nợ ân tình của người khác. Người khác có thể giúp bạn một lần, một lúc nhưng không thể giúp bạn cả đời. Nếu bạn thích nghi với hơi ấm đột ngột này rồi làm sao một mình sống sót được qua mùa đông lạnh lẽo?
Con người một khi có tính lệ thuộc, dựa dẫm sẽ ngày càng trở nên yếu đuối và hèn nhát. Đáng sợ nhất ở đời không phải là cô đơn, mà chính là khi bạn đã quen có ai đó bên cạnh, nhưng rồi người ta rời đi chỉ còn lại bạn lẻ loi bước một mình cùng với sự hụt hẫng và thất vọng ngập tràn.
Mọi người ai cũng có quyền lựa chọn lối đi riêng cho chính mình. Khi gặp khó khăn nhờ vả người khác chỉ là bản năng, nhưng có tự vượt qua được hay không đó mới là bản lĩnh chân chính của bạn.
Cảnh giới sống: Hiểu rằng cười thế giới cùng cười với bạn, khóc chỉ có bạn khóc một mình
Vào khoảng năm 850 sau Công Nguyên, Lý Thương Ẩn sau khi sống nửa đời lận đận thì cảm thấy thương cảm, Khi thành Trường An rộng lớn đến vậy nhưng ông không thể tìm được một chỗ sống yên ổn đến cuối đời. Rồi ông bỗng nhớ đến Lãnh Hồ Đào, người từng làm bạn với ông suốt 20 năm trời nhưng thư ông gửi hết lần này đến lần khác lại không hề nhận được hồi âm.
Người thông minh như ông liền có thể đoán ra được lý do, bản thân hiện tại sa sút nên người bạn năm xưa cũng không muốn qua lại với ông. Thế nên, ông cũng không muốn làm phiền người khác nữa, tự mình đơn độc qua tháng ngày.
Nghe thì vô lý, như thật sự trên thế giới này có nhiều người “xem” opera hơn là “nghe” opera. Dù bạn có buồn thế nào đi chăng nữa, đến tai người khác cũng chỉ là một câu chuyện truyền miệng mà thôi. Cuộc đời rất dài, không phải lúc nào bên cạnh bạn cũng có người để sẻ chia. Phần lớn thời gian chính là bạn tự độc thoại với mình.
Thế nhưng, đừng cam chịu số phận. Cảnh giới sống của người bản lĩnh chính là không phụ thuộc vào bất kỳ ai. Hãy nhớ rằng, có bạn tôi có người cùng sẻ chia thế giới, nhưng khi không có bạn thế giới của tôi vẫn sẽ rất tuyệt vời.
Cảnh giới sống: khi không có tiền đừng làm phiền người khác, khi có tiền đừng làm phiền bản thân
Khi bạn không có tiền, có thể từ bỏ thể diện, từ bỏ tự ti để xông pha vào thế giới này để giành lấy vị trí thuộc về bản thân. Nhưng dù có thế nào cũng tuyệt đối đừng làm phiền người khác.
Khi có tiền, bạn lấy lại được thể diện, lấy được sự tự tin, có được cuộc sống sung túc, đầy đủ nhưng ngàn vạn lần đừng tự làm phiền chính mình bởi những chuyện vô bổ ở đời. Như quan tâm đến những kẻ “Nghèo giữa chợ đông không thèm hỏi, giàu tại rừng sâu lắm kẻ tìm”, hay quá tham công tiếc việc mà đánh mất sức khỏe gia đình của mình.
Khi nghèo, đừng bao giờ đặt hết niềm tin, hy vọng vào việc ai đó cứu bạn, cũng đừng đem hết tự trọng hạ mình xuống với bất kỳ ai. Và quan trọng nhất là đừng bao giờ làm phiền người khác.
Con đường của bạn từng bước đều phải do bạn đi mới thành, bất kể là cay đắng hay ngọt bùi trải qua rồi thì cuối con đường chờ bạn là bầu trời rực rỡ.
Nhà văn Hemingway từng nói: "Cuộc sống luôn khiến chúng ta nhận thương tích đầy mình, nhưng trong tương lai, những vết thương đó nhất định sẽ biết chúng ta thành những người mạnh mẽ nhất."
Cảnh giới sống ở đời chính là khi không ai quan tâm đến bạn thì hãy học cách tự đứng trên đôi chân của chính mình, kiên trì từng bước tiến về phía trước. Cuộc sống sẽ chẳng bao giờ bất công với những người biết cố gắng.
Theo SONGDEP