GTHN - Có thật mình đang yêu? Em của bây giờ, em của lúc này đây sợ câu hỏi đó vô cùng. Và em cũng không tự tin để có thể trả lời: Vâng mình đang yêu anh à.
GTHN - Có thật mình đang yêu? Em của bây giờ, em của lúc này đây sợ câu hỏi đó vô cùng. Và em cũng không tự tin để có thể trả lời: Vâng mình đang yêu anh à.
Ngày ấy, ngày nhận lời yêu anh, em xác định mình sẽ phải đối mặt với những gì.
Anh là một người con trai đầy tham vọng và luôn bận rộn. Anh bận rộn với những tính toán tương lai, bận rộn với những chuyến công tác và bận rộn với những công việc mà deadline dầy đặc.
Còn em? Một cô gái cũng bận rộn với đống bài tập, công việc, bạn bè và sợ những trói buộc. 5W? Em đang ở đâu (Where)? Em đang đi với ai (Who)? Em đang làm gì (What)? Bao giờ em về (When)? Tại sao em cứ mãi không chịu ở yên (Why)? Là một người con gái phóng khoáng và yêu tự do em sợ và em ghét những câu hỏi đó vô cùng.
Ngày ấy nhận lời yêu anh, em xác định được mình sẽ phải đối mặt với những gì. Anh chắc chắn sẽ không nhiều thời gian dành cho em. Anh chắc chắn sẽ không thể ngồi nhắn tin với em hàng giờ. Anh chắc chắn sẽ không thể dạo phố hay mua sắm cùng em. Rất nhiều và rất nhiều nữa.
Ngày ấy, em tự tin nghĩ em sẽ làm được. Em cũng bận rộn. Em cũng có công việc, bạn bè và nhiều điều khác nữa. Những điều đó sẽ lấp bớt những khoảng thời gian vắng anh.
Và rồi mình yêu nhau.
Tính theo thời gian mình yêu nhau được 4 tháng rồi anh nhỉ.
Có lẽ em yếu đuối. Có lẽ em non nớt. Có lẽ em cần anh nhiều hơn em tưởng.
Anh bận đến chóng mặt với những dự án và con số. Bàn làm việc đầy những tàn thuốc rồi cả những cốc cafe đen đặc chưa rửa mỗi lần em ghé qua nhà.
Anh không hay nhắn tin. Một phần vì thói quen và một phần vì anh đâu có thời gian ngồi soạn message. Thay vào đó là cuộc điện thoại vào mỗi tối. Em đã nghĩ vẫn lời hỏi thăm đó thì là lời nói hay chữ viết đâu có gì khác nhau. Nhưng rồi cảm giác hụt hẫng khi tiếng tút tút vang lên cuối cuộc đàm thoại. Cảm giác trống vắng khi cuộc nói chuyện chấm dứt. Cảm giác mong muốn chỉ một message hỏi thăm vào một thời điểm khác trong ngày. Dù không muốn nhưng sự tủi thân cứ từ từ len lỏi vào trái tim em.
Chủ nhật là ngày duy nhất trong tuần mình có thể bên nhau. Anh vẫn cười nhưng đôi mắt đầy quầng thâm và khuôn mặt mệt mỏi. Em áy náy. Em trách bản thân mình làm khổ anh, làm anh thêm mệt mỏi.
Rồi những chuyến công tác triền miên khiến mình chỉ có thể gặp nhau 2-3 lần 1 tháng. Vẫn những cuộc điện thoại mỗi tối. Và thêm cả những món quà của những vùng miền anh đi qua.
Anh đi rồi lại đi.
Em ở lại với cuộc sống của mình: công việc, bạn bè, gia đình.
Em ở lại với nỗi nhớ anh vô cùng.
Em ở lại với cảm giác trống vắng, với cảm giác mệt mỏi, cô đơn khi cần một ai đó để dựa vào, để chia sẻ.
Em ở lại với những giọt nước mắt lăn dài đầy tủi thân.
Em hiểu, em biết tất cả. Tất cả đều có lí do. Nhưng bây giờ đây, lúc này đây, em không muốn biết, không muốn hiểu, không muốn chấp nhận bất cứ điều gì hết. “Mình đang yêu phải không anh?”. Đáp lại câu hỏi của em là sự im lặng từ đầu dây bên kia. Trong em đã rất mong, rất mong anh sẽ nói với em rằng: anh yêu em nhiều lắm….
Theo GUU