Sáng sớm nay tôi ngồi viết trong thư viện, lắng nghe nhạc của Luciano Ligabue, ngôi sao nhạc rock
người Ý đang làm rúng động nền tảng âm nhạc quê nhà trong mấy tuần qua. Và tôi suy ngẫm đến vai
trò lãnh đạo với cuộc đời.
Tôi vừa đọc xong tác phẩm Hội chợ phù hoa của nhà văn Art Buchwald, nay đã 80 tuổi và đang
chiến đấu với căn bệnh suy thận[1]. Khi đến gần cái chết người ta dường như gần hơn với những gì
quan trọng nhất trong đời. Nó mang đến sự rõ ràng vô cùng. Nó loại bỏ mọi thứ phụ tùng mà ta tưởng
rằng rất cần thiết khi ta còn trẻ. Nó giúp ta liên kết với sự thật (và sự thật khiến ta được tự do).
[1] Ông qua đời hai năm sau đó.
Họ hỏi ông: “Hạnh phúc hoàn hảo theo ông là gì?” Ông trả lời: “Mạnh khỏe.” Họ hỏi ông: “Khả
năng nào ông muốn có nhất?” Ông trả lời: “Sống.” Rồi họ hỏi ông: “Tài sản quí giá nhất của ông là
gì?” “Tất cả tác phẩm của tôi – ba mươi hai cuốn sách và mọi bài viết trên báo.” Bạn và tôi có thể rút
ra điều thông tuệ nào từ đó? Sự vĩ đại nghĩa là khi bạn tạo nên một điều trong đời không những lớn lao
hơn bạn mà còn tồn tại lâu hơn bạn. Sự công nhận, uy tín, vật chất, tất cả những thứ đó là những mục
tiêu rất con người và rất tốt. Nhưng còn một thứ quan trọng hơn nhiều: di sản. Nghĩa là tạo sự khác
biệt, những điều rất đặc biệt và ý nghĩa.
Di sản nào bạn tạo nên trong đời để thế hệ mai sau sẽ biết bạn từng tồn tại? Bạn sẽ thực hiện hành
động cao quý nào, thái độ can trường nào ngay tại Giây Phút Này để giải phóng cho sự vĩ đại đang ngủ
say trong bạn, giúp nó ra trước ánh sáng của Ngày Hôm Nay? Tài sản quí giá nhất của bạn sẽ trông
như thế nào? Và cuối cùng, bạn đã làm gì với những tài năng mình được ban tặng? Hãy tự vấn lương
tâm.
Theo nội dung của cuốn sách Đời Ngắn Đừng Ngủ Dài của tác giả Robin Sharma