GTHN - Rũ bỏ những nỗi đau là điều nên, nhưng bỏ mặc quá khứ như một người không quen lại là điều tàn nhẫn. Người biết làm gì hơn nữa, gió trả lời đi?
Gió mùa về kéo từng bước lê thê trên con phố trống trơn. Mùa trở mình gạt nắng đi để mưa và cái rét chớm hanh hao dần dần về làm bạn với phố. Không gian đặc quánh màu xám tro của cô đơn hay của những mảnh lòng chống chếnh?
Người cũng bước vội đi không một cái quay đầu?
Có ai muốn níu kéo gì nữa không? Khi đến mùa thì gió lạnh sẽ về, hết nắng ấm thì cũng là lúc phải quen với lạnh giá. Có những thứ buộc phải thế, chấp nhận nó chứ không thể đổi thay.
Như yêu thương chưa bao giờ đứng yên và là một điều mãi mãi. Đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ phải tự mình trả lại những thứ vốn không thể thuộc về...
Có người háo hức đón gió mùa như con trẻ ngóng được tắm mưa. Nhưng phần lớn lại vì sợ cô đơn nên ngại để mình phải gặp lạnh. Gió mùa xoáy vào lòng những nỗi niềm mà bản thân cũng không thể một lần tự mình giải đáp. Thôi thì, phải tự làm ấm mình trước thôi!
Xoay cốc cà phê giữa những con phố ủ ê, cái ban công cũ mèm gọi về những xa xưa từ trong giọt đắng. Nắng bớt vàng, trời ngớt xanh, và có tiếng gió lùa nghe như là than trách. Bàn tay chưa ủ ấm nhau sao đã vội cách rời?
Mùa bước đi chậm rãi như tiếng kỉ niệm rơi vãi trong hư không. Từng vết rạn loang dần, loang dần rồi vỡ nát. Từ đây, đêm sẽ về trong tiếng nấc. Nhớ thương thu mình, bó gối trong góc khuất không một lần được nhớ tên.
Trời trở lạnh, gió trở mùa, người cũng đã đến lúc xoay trở trái tim. Cái gì qua là đã qua, cái gì cũ là đã cũ. Có cố gắng đánh bóng, có cố gắng kiếm tìm, thì vẫn cứ mãi thế mà thôi.
Chúng ta tiếc những thứ cùng nhau, hay vì những thứ đã có mà tiếc nhau? Nhung nhớ cũng để làm chi, khi bàn chân chưa bao giờ muốn nhấc lên để đi tìm lại.
Kỉ niệm như con mèo nhỏ đi hoang ướt sũng nước mưa. Gào khóc, vùng vẫy trong bóng đêm cũng không thể tự đưa mình về tổ ấm. Phố thênh thang dài như cách chia hai nửa ước mơ. Gió chở mùa về nhập nhằng lối cũ của nhớ và quên, của quên và nhớ...
Rũ bỏ những nỗi đau là điều nên, nhưng bỏ mặc quá khứ như một người không quen lại là điều tàn nhẫn. Người biết làm gì hơn nữa, gió trả lời đi?