Câu chuyện “Tết nhà nội”
Mỗi ngày, con lại đem ghế ra ngoài rồi trèo lên xé một tờ lịch trên tường, háo hức gọi: “Mẹ ơi, sắp tết rồi, cả nhà mình sắp được về ăn tết nhà nội với ông bà rồi”
Rồi con trèo xuống, lòng hân hoan chạy sang nhà hàng xóm kheo với chị Bông, chị Na. Nhìn con, niềm vui cũng rộn ràng lan tỏa trong lòng mẹ.
Quê chồng, nghe thật gần nhưng lại quá đỗi xa xôi với mẹ, bởi từ ngày lấy chồng mẹ chưa một lần được đặt chân về đó. Ngày bố mẹ đám cưới, ông bà nội cũng không có mặt, bố con phải nhờ bác họ đến nhà mẹ xin rước dâu. Chẳng phải đường xá xa xôi, cách trở gì mà là vì ông bà nội đã tuyên bố “từ mặt” bố và không nhìn nhận mẹ làm con dâu. Đó là vì bố không nghe theo sự sắp xếp của ông bà trong chuyện hôn nhân.
Bao năm qua, mẹ phải sống trong sự lạnh nhạt của bố mẹ chồng. Rất nhiều lần mẹ gọi điện nhưng nhấc máy lên nghe giọng mẹ là ông bà cúp máy ngay. Cũng không ít lần mẹ xin phép được về quê thăm ông bà nhưng đều bị cực tuyệt. Cũng có người khuyên mẹ rằng cứ lờ đi mà sống, sống vui vẻ bên chồng là được, không phải làm dâu hầu hạ bố mẹ chồng lại càng đỡ phiền lòng. Nhưng mẹ nghĩ khác, mẹ vẫn kiên nhẫn chờ đợi, gạt những tủi hờn sang một bên để làm tròn bổn phận của một cô con dâu đối với nhà chồng.
Ngày Tết, khi những người sống xa quên sửa soạn cho những chuyến trở về mẹ lại nao lòng chuẩn bị những hộp quà Tết gửi về thắp hương cho Tổ tiên. Giỗ chạp của bên nội không ngày nào là mẹ không nhớ. Dù là nhà mình chật, thế nhưng khi họ hàng bên nội đến mẹ vẫn ân cần mời họ vào ở. Nghe tin ông gãy chân mẹ cũng lo lắm, vội đi mua thuốc thang gửi về cho ông. Ngày mẹ sinh con, ông bà là người đầu tiên mà mẹ báo tin. Có lẽ, tấm chân tình của mẹ đã động đến trái tim của ông bà, dù ông bà không hồ hởi đón nhận nhưng mẹ cảm nhận được ông bà đã dần dần mở lòng với mẹ.
Và rồi, điều mẹ mong chờ nhất đã đến. Mẹ không thể diễn tả nổi cảm xúc khi một ngày bà nội gọi điện đến bảo: “Tết này vợ chồng con sắp xếp đưa cháu về quê ăn Tết với ông bà đi”
Có thế thôi mà mẹ vui sướng nghẹn lời, bỏ cả ăn trưa để đi xếp hành mua cho bằng được vé tàu để kịp ngày về quê. Bố cũng vui không kém gì mẹ. Còn con thì nhảy cẫng lên reo hò. Có lẽ mẹ sẽ không bao giờ quên giây phút ấy, giây phút mà bà chủ động gọi cho mẹ để bảo gia đình mình về ăn tết nhà nội. Niềm vui giản dị, nhỏ bé với gia đình mình nhưng khiến mẹ sung sướng, hạnh phúc đến tột cùng con ạ.
Con còn nhỏ, chưa hiểu hết những điều mẹ nói. Nhưng mẹ vẫn muốn trải lòng với con, vì con là con gái, sau này lớn lên con cũng sẽ làm vợ, làm mẹ, làm dâu. Con hãy nhớ, người phụ nữ khi lấy chồng không nên chỉ biết đến chồng mà phải xem việc quan tâm gia đình chồng như một phần cuộc sống của mình. Bởi vì con yêu chồng con, thì con cũng phải yêu thương và kính trọng bố mẹ chồng như bố mẹ của con vậy. Đừng quên con nhé!