Có lẽ bạn đang mơ mộng, cho rằng bản thân không làm gì mỗi ngày trong khi bạn bè đang chiến đấu quyết liệt, nỗ lực mỗi ngày để tiến về phía trước.
Bạn cho rằng vào đại học rất dễ, bạn nghĩ mình đã thoát khỏi địa ngục, chuẩn bị sống cuộc sống trên thiên đường. Thực tế, đó mới chỉ là bắt đầu. Bạn đã quên bản thân phải học tập bao công sức, ngày đêm không nghỉ, vượt qua bao nhiêu đối thủ mới có thể vào đại học.
Khi đạt được mục tiêu, bạn lại cho mình quyền nghỉ ngơi vô tội vạ. Học hành chểnh mảng, cúp tiết, rớt môn. Bạn không nỗ lực nhưng vẫn muốn trở thành người ưu tú. Bạn vui chơi quên lối về trong khi những người giỏi hơn bạn vẫn đang chăm chỉ từng ngày.
Khi bạn đang chìm đắm trong những trang tiểu thuyết lãng mạn, những trò chơi trên mạng hay nằm ườn trên giường mỗi sáng, người khác đã ngồi trong lớp và học được những cấu trúc ngữ pháp mới, học thêm được 30 từ mới. Khi bạn nghịch điện thoại, lướt web thì người khác đang chăm chú lắng nghe thầy cô giảng, lên thư viện tìm tòi, đọc sách.
Khi người khác học thi vất vả, bạn đang tám chuyện với lũ bạn ở quán cà phê. Lúc đầu, bạn ngưỡng mộ những người ưu tú, sau lại ghen tị, cuối cùng thì cảm thấy tài năng của họ không liên quan gì đến mình. Người ta ngày ngày từng bước thành công, còn bạn ngày càng đi xuống.
Dần dần, khi bạn đã quen với cuộc sống êm đềm, nhẹ nhàng, bạn quay ra chế giễu những người học hành, làm việc chăm chỉ. Bạn học đại học đã cảm thấy bản thân hơn người. Bạn cho rằng ít nhất mình cũng sẽ ra trường, có tấm bằng trong tay và xin được công việc tốt. Vì thế, bạn dành thời gian để tụ tập cà phê, tán gẫu, đi trà sữa với bạn bè.
Năm 20 tuổi, bạn đã làm được gì hay cuộc sống hoàn toàn do cha mẹ chu cấp? Tại sao không chịu học hành, làm việc để nâng cao tri thức và trau dồi kinh nghiệm? Sao bạn không nghĩ về tương lai, sau này bản thân sẽ thế nào, con cái sẽ ra sao, cha mẹ có thể chu cấp cho bạn cả đời hay không?
Hãy suy nghĩ và hành động đúng đắn, đừng biến mình thành kẻ lười nhác, thất bại. Hãy nỗ lực tiến về phía trước thay vì sống buông thả, dần dần tụt lại phía sau. Hãy chăm chỉ kiếm tiền, vì chỉ có tiền bạn mới có thể tự lập, mua những thứ mình thứ, lo cho con cái đầy đủ, phụng dưỡng đầy đủ, mua nhà, mua xe, nâng cao chất lượng cuộc sống.
Ngoài xã hội, rất nhiều người giỏi hơn bạn nhưng vẫn làm việc chăm chỉ, cải thiện kiến thức và kinh nghiệm, họ lên chức trưởng phòng, giám đốc trong khi bạn chỉ là nhân viên quèn.
Có thể bạn đang đổ lỗi cho xã hội thiếu công bằng, đổ lỗi bản thân xui xẻo, phàn nàn vì bản thân không cố gắng. Tuy nhiên, không bao giờ là quá muộn để thay đổi mọi thứ. Nếu chưa tìm được mục tiêu phấn đấu, lý do để kiên trì, bạn hãy nghĩ đến cha mẹ mình. Họ đã có tuổi nhưng vẫn cần mẫn từng ngày, tất tả kiếm tiền để con cái được đầy đủ, ấm no.
Hãy nhìn những người tài giỏi hơn mình, họ vẫn đang nỗ lực từng ngày. Bạn không thể quay lại nhưng có thể tự tin vững bước về phía trước. Khi bạn muốn từ bỏ, hãy nghĩ về lý do khiến bạn kiên trì, bạn sẽ có dũng khí và động lực để vượt qua khó khăn.