Câu chuyện “Mẹ anh phiền vậy đó!”
“Anh về ngay đi, em chịu hết nổi rồi, mẹ anh phiền thật”
“Ừm, mẹ anh phiền thật nhưng bây giờ anh đang có cuộc họp quan trọng, tối về anh sẽ giải quyết nha em”
Tiếng đầu dây bên kia dập máy nghe có vẻ rất tức tối. Anh buông thỏng người ra sau ghế, ở bên kia cô nhìn ra phía cửa như đang cố nuốt trôi cái gì đó…
“Anh nhìn đi, đó, đây này, hôm nay em sắp ngày mai em xếp, cứ một người dọn một người lại bày ra như vậy ai mà chịu cho nổi. Em nhịn đến mức sắp điên rồi đây” – Cô vò đầu trong một trạng thái vô cùng tức giận. Anh thấy vậy tiến lại gần cô, lấy tay xoa xoa hai bờ vai gầy, cô hất ra.
“Em vào đây” – Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô kéo vào phòng, khép hờ cửa lại. Rồi anh lấy xuống một chiếc hộp được đặt trên nóc tủ, lấy tay phủi nhẹ anh nhìn cô mỉm cười, nói: “Mẹ anh phiền thật, ngày mai mình đưa mẹ đến viện dưỡng lão em nhé, còn bây giờ để anh cho em biết mẹ chúng ta phiền đến mức nào.”
Nói rồi, anh mỏ chiếc hộp ra, bên trong có một xấp hình, anh lấy ra một tấm đã cũ nhưng chẳng hề dính tí bụi nào, cô tò mò nhìn vào tấm ảnh cũ ấy.
“Em thấy không, đây là tấm hình mà Dì anh đã chụp lúc anh sinh ra, Dì kể vì mẹ yếu nên sinh lâu lắm, mà sinh lâu chắc là đau lắm em nhỉ, mà mẹ phiền thật cứ la hét ầm ĩ hết cả lên, ai mà chẳng sinh cơ chứ. Dì nói, mẹ yếu lắm nếu cứ cố sinh sẽ rất nguy hiểm cho mẹ, bác sĩ đã nói như vậy rồi mà mẹ vẫn cố cãi để cho mẹ sinh, mẹ anh phiền vậy đó”.
Cô nhìn tấm hình, bàn tay cô nhẹ bỗng, rồi cô nhìn qua anh cô thấy trong mắt anh có chứa một điều gì đó rất lạ. Anh cẩn thận bỏ tấm hình đó qua một bên, rồi lấy một tấm hình khác ra cho cô xem.
“Em nhìn này, đây là bức ảnh chụp lần đầu tiên mà anh bú mẹ, anh chẳng thấy ai phiền như mẹ cả. Bà nội, bà ngoại nói cả rồi, mẹ yếu không đủ sữa cho anh bú, để anh uống sữa bình đi ở đó mà dưỡng sức, ấy vậy mà mẹ chứ một hai khư khư giữ anh vào lòng nói là anh nhẹ cân nên phải bú sữa mới tốt. Ai nói gì mẹ anh cũng cãi, nếu không anh được uống sữa bình rồi, sữa bình phải ngon hơn chứ, mẹ anh phiền thật đó”.
Bàn tay cô bống run run, cô thấy ánh mắt của người mẹ trong bức ảnh ánh lên niềm hạnh phúc, hai bàn tay ôm chặt đứa bé toát lên vẻ dịu dàng. Cô nhìn anh, không nói gì cả.
“Còn đây nữa này” – Anh nói rồi lôi một tấm hình khác ra, nhìn vào nó.
“Em thấy mẹ anh phiền vậy đó, con nít hơn một năm ai chẳng chập chững biết đi, mẹ anh cứ làm như chỉ có con mẹ mới làm được điều đó không bằng. Ba anh kể lại, lúc đó cứ gặp ai mẹ anh cũng hí hửng khoe “Thằng cu Tin nhà tôi đi được rồi, nó biết đi rồi đó. Bộ mẹ không thấy phiền hay sao em nhỉ?”
Bờ môi cô như muốn nói một điều gì đó thế nhưng cổ họng cứ ứ nghẹn lại, bức ảnh đứa trẻ con chập chững đi về phía mẹ trong tấm hình khiến cô cứ nhìn mãi.
Rồi giọng anh bỗng cất lên: “Ba anh còn kể, từ ngày anh bắt đầu tập nói rồi gọi được tiếng mẹ là nguyên những ngày sau mẹ cứ lẽo đẽo theo anh bảo “Cu Tin gọi mẹ đi, cu Tin gọi mẹ nghe nào!”, mẹ phiền quá đi mẹ à!”. Anh nói, rồi mỉm cười xoa nhẹ vào bức ảnh, mắt anh đang long lanh thì phải.
“Đây nữa, đây nữa này” – Anh nói rồi lôi ra nguyên một xấp ảnh, nhiều lắm.
“Em thấy mẹ anh phiền ghê chưa, chụp làm gì mà chụp lắm thế không biết, nào là lần đầu tiên anh đi nhà trẻ, nào là có phiếu bé ngoan, rồi tiểu học, rồi trung học, nhận bằng khen,.. em coi đi, đủ trò trên đời. Coi hết đống này có Tết mới xong”. Rồi anh phì cười nói với cô: “Mẹ anh phiền vậy đó!”
Rồi cô nhìn nah, anh không cười nữa. Anh cầm một tấm hình lên nhìn vào đó rất lâu, cô thấy nó là một tấm hình rất đẹp, anh cười rất tươi trong bộ áo tốt nghiệp cử nhân, lúc đó anh trông rất điển trai, cao ráo nhưng…
“Em có thấy không? Tóc mẹ anh đó, rối em nhỉ? Còn quần áo này nữa, cũ mèm”. Cô nghe giọng anh khác hẳn đi so với lúc nãy, không còn đều đều nữa mà thay vào đó là những tiếng đứt quãng. Cô nắm lấy tay anh.
“Năm 15 tuổi, ba bỏ mẹ con anh lại, rồi lúc đó mọi thứ trong nhà chẳng còn gì cả. Anh muốn nghỉ học nhưng mẹ không cho. Mà mẹ thì cứ sáng sớm lại đi phụ quán cơm cho người ta, trưa ăn một chén cơm thừa trong quán để tiết kiệm từng đồng cho anh đi học thêm ngoại ngữ, rồi chiều lại chạy đi giặt đồ cho những bà mẹ không phiền khác để họ đi mua sắm, đi cà phê,…” Giọng anh lạc hẳn.
“Đâu chỉ có vậy, đến tối mẹ lại còn tiếp tục đi làm lao công đường phố, đến tận sáng sớm mới về, chợp mắt được tí “Năm 15 tuổi, ba bỏ mẹ con anh lại, rồi lúc đó mọi thứ trong nhà chẳng còn gì cả. Anh muốn nghỉ học nhưng mẹ không cho. Mà mẹ thì cứ sáng sớm lại đi phụ quán cơm cho người ta, trưa ăn một chén cơm thừa trong quán để tiết kiệm từng đồng cho anh đi học thêm ngoại ngữ, rồi chiều lại chạy đi giặt đồ cho những bà mẹ không phiền khác để họ đi mua sắm, đi cà phê,…” Giọng anh lạc hẳn.
“Đâu chỉ có vậy, đến tối mẹ lại còn tiếp tục đi làm lao công đường phố, đến tận sáng sớm mới về, chợp mắt được tí rồi lại đi. Em thấy mẹ anh khỏe không?”
Bỗng một giọt nước mắt rơi xuống tấm hình, mắt cô cũng nhòe cả đi. Khác thật, một bà mẹ trẻ với gương mặt xinh đẹp lúc đứa con bi bô tập nói và cũng với gương mặt phúc hậu đó nhưng giờ làn da đã nhăn nheo, khuôn mặt gầy hẳn đứng cạnh cậu con trai khôi khô của mình.
“Anh à…” – Bàn tay cô nắm lấy đôi bàn tay đang run run của anh.
“Em có thấy tay mẹ anh rất yếu không, anh chẳng bao giờ kể em nghe nhỉ. Khi 5 tuổi, anh đùa nghịch chạy nhảy lung tung, lúc đang đuổi bắt cùng bạn hàng xóm thì trượt chân ngã từ cầu thang xuống. Nhưng lúc đó anh lại chẳng thấy đau chút nào chỉ nghe một tiếng kêu rất thân quen, em có đoán được không, anh nằm trên một thân thể rất quen…mẹ anh đó”. Cô sững người, nước mắt cứ thể chảy ra, ướt đẫm cả tay anh.
“Em à, mẹ anh phiền vậy đó, phiền từ khi anh chuẩn bị lọt lòng đến khi anh đón đứa con đầu tiên của mình. Chưa hết đâu, mẹ sẽ còn phiền cả đời em ạ, bây giờ mẹ lớn rồi vẫn cứ lẽo đẽo theo dặn dò anh đủ thứ em không thấy sao, nào là cơm phải ăn đủ 3 chén, đi xe chậm thôi, không được thức khuya,… Mẹ anh phiền thật, ngày mai mình đưa mẹ đến viện dưỡng lão em nhé”.
“Anh…”, cô ôm chặt lấy anh, òa khóc nức nở “Em xin lỗi”. Anh ôm lấy cô vỗ về như anh ngày xưa vẫn thường được làm vậy.
“Choang” – Anh và cô nghe thấy tiếng, vội vàng chạy xuống bếp.
“Mẹ xin lỗi, mẹ nghe con thèm chè hạt sen nên mẹ đi nấu, nhưng…” Giọng mẹ run run không dám nhìn thẳng, rồi mẹ cúi người xuống nhặt những mảnh vỡ vừa rơi.
“Mẹ à”. Cô chạy đến nắm lấy đôi bàn tay xương xương của mẹ trong lòng thầm nói “Từ nay mẹ đừng phiền vậy nữa, để con phiền mẹ cho”. Rồi cô ôm chặt lấy mẹ, nước mắt thấm đẫm vai áo mẹ, mẹ nhìn anh, anh nhìn cô trong lòng của mẹ.
“Mẹ đã không sinh lầm con và con cũng đã không chọn nhầm dâu cho mẹ, phải không ạ” – Anh mỉm cười thầm nghĩ.