Ngoài phúc tới đâu hưởng tới đó còn phải biết tích đức
Phúc đức của ông bà cha mẹ để lại cho con cháu không phải sẻ chia đều cho từng người mà sẽ có người hưởng ít, có người hưởng nhiều. Người may mắn có thể hưởng hết phần phúc của gia đình, thậm chí nếu may mắn tột đỉnh người đó còn có thể hưởng trọn vẹn phúc đức của một gia tộc. Và sẽ có người hưởng ít hoặc không được thụ hưởng.
Đó chính là lý do vì sao trong một gia đình đông chị em lại có người giàu, người nghèo dù đều sinh ra cùng cha mẹ và mang cùng một họ với nhau.
Để biết một người có thể hưởng bao nhiêu phần phúc, bao nhiêu quả ngọt là điều không thể đo đạc được, chỉ có thể cảm nhận hoặc chứng kiến.
Một gia đình có 10 phần công đức, sinh được hai người con thì có thê người này hưởng 9 phần, còn người kia chỉ hưởng có một phần nên khi vào đời người may mắn, người lại xui rủi.
Không phải lúc nào con gái cũng hưởng phúc cha hay con trai hưởng phúc mẹ, vẫn có trường hợp con trai hưởng phúc của cha, con gái lại hưởng phúc của mẹ. Nói chung, con cái hưởng phúc của người nào trong gia đình thì sẽ có nét mặt, dáng người, suy nghĩ và tính cách giống với người đó. Có người được mẹ hiền lành nhưng cha lại hung tợn, nếu có thể hưởng phúc của mẹ thì cuộc đời êm ả và ngược lại.
Gia đình càng sinh nhiều con thì phúc đức của cha mẹ phải tích rất nhiều thì tất cả các con mới được hưởng hết, còn nếu không thì phúc đức sẽ ngẫu nhiên mà chọn ai đó trong số anh chị em trong nhà mà đi vào số mệnh, có thể là một hoặc hai người.
Với cha mẹ xấu xa, thất đức thì hiển nhân sẽ không thể sinh ra phước phần cho con cái thụ hưởng. Khi đứa trẻ đó vào đời phải tự thân lập thân, tự mình tạo đức và tích phúc cho chính mình cũng như con cái họ sau này. Ông bà tạo phúc thì cha mẹ nhàn, cha mẹ tạo thêm đức thì con cái càng rạng rỡ. Nhưng dù có được hưởng hay không được hưởng phước phần từ cha mẹ thì bản thân cũng phải cố gắng tạo đức để được may mắn về lâu dài.
Vì phúc hưởng rồi sẽ hết, nên việc tạo đức chính là để duy trì sự an lạc, bình yên cho số mệnh. Có phúc tới đâu hưởng tới đó, còn muốn hưởng những thứ hơn người thì phải tích đức.
Tiền bạc, gia sản khi chết đi không thể mang theo hay để lại trường tồn cho con cái được, duy chỉ có phúc đức là có thể lưu truyền từ đời này sang đời khác.
Khi cha mẹ còn sống họ tạo dựng được tài sản, nhưng khi mất con cái sẽ đem bán và chia đều hoặc chia theo di chúc của người mất, đây chính là biểu hiện của việc phúc phần bị chia năm xẻ bảy,quy đổi từ phúc thành tiền tài để thụ hưởng, cho nên mới có câu không ai giàu ba họ là như vậy.
Thứ mà con người có thể đem theo khi chết đi và truyền lại cho muôn đời sau chính là phúc đức mà họ góp nhặt được trong quá trình sống. Ông bà tạo phúc thì cha mẹ an nhàn, cha mẹ tạo thêm đức thì con cái càng rạng rỡ. Đến đời cháu chắt cộng dồn tất cả phúc đức của ông bà cha mẹ con cái lại thì đời này của cháu chắt sẽ vô cùng huy hoàng.
Phúc đức là một thứ vô cùng màu nhiệm, đó là thứ mà con người luôn theo đuổi trong quá trình sống. Chỉ có người lương thiện mới hiểu phúc tới đâu hưởng tới đó, còn muốn hưởng phúc lâu dài thì phải biết tạo ra phúc đức cho chính mình.