Tôi lên giường ngủ khi đã 11 giờ khuya. Bên ngoài trời tuyết rơi đầy. Tôi co ro rúc trong chăn, nhìn đồng hồ báo thức thấy nó đã ngừng hoạt động từ khi nào. Bên ngoài trời lạnh như thế, đi mua pin là điều không thể. Tôi lưu luyến cái chăn chẳng muốn ngồi dậy liền gọi điện thoại cho mẹ: “Mẹ ơi, đồng hồ báo thức của con hết pin. Mai con có cuộc họp công ty, khoảng 6h mẹ gọi con nhé!”
Đầu dây bên kia, mẹ dường như đang ngái ngủ, trả lời: “Ừ, mẹ biết rồi”. Sáng hôm sau, điện thoại vang lên khi tôi còn đang mộng đẹp. Đầu dây bên kia, mẹ tôi thúc giục: “Con gái mau dậy đi, nay có cuộc họp đấy”. Tôi nhìn đồng hồ mới 5h40 liền cảm thấy khó chịu: “Con bảo 6h mới gọi cơ mà. Con còn muốn ngủ thêm mà bị mẹ làm phiền rồi”.
Đầu dây bên kia, mẹ im lặng không nói gì, tôi cũng cúp điện thoại. Tôi bật dậy, vệ sinh cá nhân rồi ra khỏi nhà. Trời lạnh quá, khắp nơi chỉ một màu trắng xóa của tuyết. Tôi đứng ở điểm dừng xe buýt, trời vẫn còn tối đen như mực. Đứng bên cạnh là ông bà già tóc đã bạc trắng.
Tôi nghe ông nói với bà rằng: “Bà xem, cả đêm ngủ không yên, mới sáng sớm đã bắt tôi dậy, giờ lại phải chờ lâu như thế”. Mấy phút sau, xe buýt cuối cùng cũng tới. Tôi vội vàng lên xe. Tài xế là một thanh niên trẻ, thấy tôi lên xe liền vội vã rời đi.
Tôi vội vàng nói: “Khoan khoan, dưới vẫn còn hai ông bà nữa. Trời lạnh thế mà họ đợi lâu lắm rồi, sao anh không để họ lên xe mà đã đi rồi?” Anh tài xế quay lại, mỉm cười: “Đó là cha mẹ tôi đó. Nay là ngày đầu tiên tôi lái xe buýt nên họ đến xem đấy”. Nghe xong, tôi đột nhiên rơi nước mắt. Nhìn lại dòng tin nhắn của cha, tôi không kìm lòng nổi: “Mẹ của con cả đêm không ngủ được, sáng sớm đã vội vã tỉnh dậy vì lo con bị muộn giờ, con đừng trách mẹ con…”
Người Do Thái có câu ngạn ngữ rằng: “Cha mẹ cho thứ gì con đều cười, con cái cho thứ gì cha mẹ lại khóc”. Cả đời này, người có thể làm mọi thứ vì con mà không cần báo đáp chỉ có cha mẹ. Vì thế, dù có chuyện gì cũng hãy thông cảm và quan tâm cha mẹ, đừng phàn nàn hay cáu gắt.
Là con cái, hãy trân trọng những phút giây bên cha mẹ; bởi chẳng ai biết được khi nào họ sẽ rời xa mãi mãi. Đừng để cha mẹ mỏi mắt ngóng trông, thất vọng và lạc lõng. Nhớ ngày xưa, khi bạn chập chững tập đi, chỉ có cha mẹ là người nắm lấy đôi tay bé nhỏ, kiên nhẫn dìu dắt bạn những bước đi đầu đời. Khi bạn cất tiếng khóc chào đời, chỉ có cha mẹ là ngày thức đêm thức, chăm sóc bạn từng miếng ăn giấc ngủ. Khi bạn đau ốm, chỉ có cha mẹ là người kề cận chăm sóc, chăm lo từng li từng tí. Vì bạn, dù có bán hết tất cả, hi sinh mọi thứ họ vẫn sẵn lòng.
Khi bạn gặp khó khăn, bị cả thế giới ruồng rẫy quay lưng, chỉ có cha mẹ vẫn luôn ở bên. Mẹ già như chuối chín cây, sẽ có một ngày họ bất ngờ ra đi, không còn ai gọi bạn, cùng bạn ăn cơm, nhắc bạn ăn no mặc ấm… Vì thế, nhân lúc cha mẹ còn khỏe mạnh hãy dành nhiều thời gian hơn ở bên, chăm sóc và quan tâm họ, đừng khiến bản thân sau này phải hối hận.
Nếu một ngày họ rời đi, phận làm con sẽ không phải ngậm ngùi về những ngày tháng đã qua… Hãy yêu thương cha mẹ như yêu thương chính bản thân mình.