Một buổi tối trở về, anh quá mệt mỏi nên chỉ chào con ngắn gọn và không muốn ăn cơm. Anh cởi vội đôi giày cùng bộ comple trên người, nằm vật xuống giường thì "ầm" một tiếng, bát mì tôm đổ làm bẩn hết chăn và ga trải giường. Hóa ra ở dưới chăn có một bát mì tôm.
Chẳng nói chẳng rằng, anh vơ một chiếc móc quần áo ra ngoài đánh cho con một trận. Bỗng nhiên bị đánh, cậu con trai mếu máo khóc:
Cơm sáng đã hết rồi. Tối chưa thấy bố về nên con tìm đồ ăn. Con thấy thùng mì tôm trong bếp con định nấu mì ăn nhưng bố dặn không được tùy tiện dùng bếp ga nên con lấy nước nóng từ vòi tắm pha mì. Con ăn có một bát, một bát để phần bố. Sợ mì nguội nên con ủ trong chăn cho nóng. Con mải chơi quá nên quên chưa nói với bố.
Anh không muốn con trai thấy mình khóc nên vội vã chạy vào nhà vệ sinh, mở lớn vòi nước rồi òa khóc. Khi đã ổn định tinh thần, anh mở cửa phòng ra thấy con trai đang mặc quần áo ngủ, tay cầm bức hình mẹ mà nước mắt giàn giụa.
Từ đó trở đi, anh chăm sóc con trai tận tâm hơn. Tuy nhiên, khi con vào lớp 1, anh lại đánh con một trận nữa.
Ngày hôm đó, thầy giáo gọi điện về nhà báo con anh không đi học. Anh lập tức xin nghỉ, chạy tìm con khắp nơi không thấy. Cuối cùng, anh gặp con đang đứng trước một đồ chơi điện tử trong cửa hàng bán văn phòng phẩm. Thế là, anh tức giận đánh con. Cậu con trai chỉ "xin lỗi" rồi không nói thêm một lời nào nữa.
Cuối năm chính là thời điểm bưu điện bận rộn nhất thì bưu điện gọi cho anh, nói con trai anh đã bỏ một loạt các bức thư không viết địa chỉ. Anh lập tức tới bưu điện, cầm những bức thư này về ném trước mặt con trai và nói:
Sao con cứ làm những trò tai quái thế hả?
Đây là những bức thư con gửi cho mẹ - Thằng bé vừa khóc vừa trả lời.
Mắt người bố đã cay cay, nhưng vẫn hỏi tiếp:
Tại sao một lúc gửi nhiều thư như thế?
Ngày xưa con thấp, chưa bỏ vào hòm thư được nên con gửi hết những bức thư con viết từ đó đến giờ.
Ông bố nghe xong, lòng đầy tâm trạng. Một lúc sau, anh nói:
Mẹ con đang ở trên thiên đàng, sau này viết thư xong, hãy đốt nó đi thì mới gửi được cho mẹ.
Đợi con ngủ xong, anh mở những bức thư xem con trai viết gì. Trong đó, một bức thư khiến anh vô cùng xúc động:
“Mẹ thân yêu. Con nhớ mẹ lắm. Hôm nay ở trường con có một tiết mục phải cùng mẹ tham gia, nhưng vì con không có mẹ, cũng sợ bố biết sẽ nhớ mẹ nhiều nên con đã cố ý nghỉ học, đứng trước đồ chơi điện tử để bố hiểu lầm. Dù bị bố đánh, con vẫn kiên quyết không nói sự thật. Mẹ à, ngày nào con cũng thấy bố ngắm ảnh mẹ rất lâu, chắc bố cũng như con vô cùng nhớ mẹ.
Con sắp quên giọng nói mẹ rồi. Xin mẹ hãy về trong giấc mơ để con được gặp mẹ một lần được không? Con nghe mọi người bảo, nếu ôm ảnh người mình nhớ vào lòng rồi đi ngủ thì sẽ mơ thấy người đó. Sao tối nào con cũng là thế mà vẫn không được gặp mẹ?”
Đọc xong bức thư, người cha òa khóc nức nở. Anh không ngừng tự trách mình, phải làm sao mới lấp được khoảng trống mà vợ anh để lại đây?
Là ông bố bà mẹ, một khi đã mang con đến thế giới này, đồng nghĩa với việc gánh trên vai một trách nhiệm vô cùng to lớn. Hãy chăm sóc tốt cho bản thân thì mới có thể yêu thương con hết lòng. Đừng quá bận bịu chuyện tiền nong, công việc mà bỏ bê con.
Ai cũng phải vất vả mưu sinh. Thế nhưng, giữa những bộn bề công việc, hãy dành một góc nhỏ ấm áp và thiêng liêng cho con.