Có những nỗi đau, những chuyện xảy ra trên đời, không phải để hiểu, mà là để chúng ta học cách tin tưởng hơn vào bản thân, vào những gì đã và đang sắp xảy đến, để từ đó tích cực mà sống, để thành công hơn và hạnh phúc hơn.
Trước đây, tôi cứ nghĩ tuổi trẻ là phải trở nên thật rạng rỡ, là phải thật bùng cháy với những ước mơ, những tình yêu, những dự định lớn lao. Nhưng hóa ra sự rạng rỡ của mỗi người là khác nhau. Mỗi người tỏa sáng theo cách riêng từ những nỗi đau, dù đó là ước mơ trong công việc, trong tình yêu hay trong những mối quan hệ bè bạn.
Chúng ta không thể quyết định điều gì tốt đẹp hơn cho ai ngoại trừ chính bản thân họ. Tương tự như vậy, không ai biết rõ ta thật sự hạnh phúc điều gì ngoại trừ chúng ta.
Nếu nhà đẹp, đồ hiệu xúng xính là điều bạn khao khát, hãy cứ lao vào làm việc đi, sao lại phải lo sợ người khác nhìn mình là "yêu nữ hàng hiệu" mà không dám làm đẹp cho chính bản thân?
Nếu ngôi nhà và những đứa trẻ là mục tiêu của bạn, cứ yêu đi, đừng ngại gì. Yêu sai thì yêu lại, sao lại phải vì một người mà đóng cửa giấc mơ cho một gia đình đích thực? Hãy cứ hoàn thiện và vun đắp tình yêu mà mình đang có hoặc đang để ý. Người ta yêu nhau không phải vì sự hoàn hảo nơi nhau, mà vì dù cho có thế nào, cả hai cũng không chọn buông tay.
Nếu nụ cười của mẹ cha, những sợi tóc trắng của họ khiến bạn thao thức và muốn báo đáp cho họ bằng mọi cách, hãy cứ cho đi những gì mà bạn đang có. Điều ba mẹ cần từ bạn nào đâu là những phong thư tiền trăm triệu, mà đôi khi đó chỉ là một giỏ trái cây, một bữa cơm nhà, là khoảnh khắc chia sẻ những suy nghĩ, tâm tư của bạn?
Tuổi trẻ này, ta có nhiều nỗi lo, nhiều nỗi đau. Cơ mà như thế thì đã sao, đời vẫn cứ xoay vòng, ta sẽ là người ở lại nếu cứ giữ mãi những ký ức và vết thương mà người đời gây ra. Trong khi đó, những viên thuốc chữa lành vẫn cứ đầy rẫy cơ mà, sao ta không đón nhận những niềm vui nhỏ nhặt, biết ơn những gì mà mình đang có, chấp nhận rằng sứ mệnh của ta, sinh ra trong cuộc đời này là để đón nhận hạnh phúc từ những khổ đau.