GTHN - Tôi là một cô gái xấu, rất xấu, điều này là hiển nhiên, là sự thật không cần phải chối cãi.
Tôi từng hằn học với cuộc đời, tôi cho rằng nó quá đỗi bất công với bản thân mình.
Tôi từng hằn học với mẹ, tôi từng ghét mẹ, day dứt tại sao mẹ lại đẻ tôi ra trong cái bộ dạng xấu xí như vậy.
Và sau cùng, tôi hằn học với chính tôi, tôi ghét bản thân mình, tôi ước gì mình mang một hình hài khác, chứ không phải xấu xí như thế này.
Tôi không nhớ, tôi bắt đầu ý thức được sự xấu xí của mình từ khi nào. Nhưng tôi lớn lên trong sự chế giễu không ngưng nghỉ của đám con trai đồng trang lứa.
Chúng nó gọi tôi là "chó bốn mắt" vì tôi bị cận thị, lúc nào cũng phải mang cặp kính dày như hai cái đít chai.
Chúng nó luôn phỉ báng tôi là loại ăn đu đủ không cần thìa vì răng tôi bị hô. Cứ thấy tôi đi qua, chúng nó lại hét to: "Đồ ăn đu đủ không cần thìa kìa chúng mày ơi".
Có lúc chúng nó gọi tôi là "Hoa hậu Ăng-gô-la" vì không những răng vẩu, da tối còn đen nhẻm đen nhẹm.
Ngày đó, tôi đối chọi lại những lời chế giễu chọc ghẹo bằng cách cố làm ra vẻ tỉnh bơ lạnh lùng. Nhưng sau đó tôi về nhà ôm mặt khóc một mình. Tôi không hề bơ đi, phớt lờ tất cả, như cái vẻ bề ngoài mà tôi cố nguỵ tạo. Tôi viết nhật kí từ khi còn rất bé, những buồn tủi, tổn thương, chẳng biết nói với ai, tôi gửi gắm hết vào đó.
Tôi nhớ có lần tôi được cô giáo giao cho đóng một vai, trong vở kịch của lớp. Người đóng cặp cùng tôi là một đứa con trai, vậy nhưng nó nhất quyết không chịu đóng cùng tôi.
Cô giáo hỏi tại sao, nó bảo cô phân bạn khác đi, nó không thích phải đóng chung với một đứa xấu xí như tôi.
Trái tim của một đứa trẻ là tôi lúc đó như có ai bóp nghẹt, mọi tổn thương vỡ oà. Tôi cố gắng kìm chế không khóc trước mặt cả lớp, nhưng bữa đó tôi bỏ học, tôi chạy về nhà khóc và khóc, vừa khóc tôi vừa viết rất nhiều thứ vào cuốn nhật kí nhỏ của mình. Tôi hận thằng con trai đó, thậm chí đến bây giờ tôi vẫn hận.
Khi trưởng thành, tôi thấy sự tổn thương trong lòng người lớn không đáng sợ bằng sự tổn thương trong lòng một đứa trẻ. Đừng nói trẻ con thì mau quên, trẻ con một khi bị tổn thương, sẽ bị ám ảnh rất lâu, có khi là suốt đời.
Tôi cũng vậy, trong quá khứ có rất nhiều vết dao đã cứa vào tuổi thơ của tôi. Kí ức tuổi thơ của tôi, hầu hết là những mảng màu xám xịt, buồn và rất buồn. Ngày đó tôi ít khi cười, tôi cũng không có nhiều bạn bè. Mặc dù còn bé nhưng lúc nào tôi cũng sống trong nỗi tự ti vì mặc cảm xấu xí.
Hai năm trước trong một cuộc phỏng vấn, tôi đã đưa ra một vài quan điểm của bản thân về chuyện trinh tiết đàn bà, ngay lập tức tôi nhận được một cơn mưa gạch đá của truyền thông và cư dân mạng.
Người ta ném đá về quan điểm của tôi thì ít, mà người ta miệt thị nhan sắc của tôi thì nhiều.
Họ dùng mọi lời lẽ hiểm ác nhất, chua cay nhất để bới móc miệt thị nhan sắc của tôi.
Họ giễu cợt, họ chê bai, họ lấy những khiếm khuyết trên cơ thể của tôi ra để công kích, để tấn công, để hả hê, để câu "like", câu "share" để mua vui.
Người ta cho rằng một cô gái xấu như tôi, lấy tư cách gì mà phát ngôn điều đó.
Người ta cho rằng một cô gái xấu xí như tôi đang cố tình làm lố để thu hút sự chú ý.
Họ chế ảnh của tôi ở khắp nơi, họ đem sự xấu xí của một cô gái ra để cười cợt, để hả hê, mà không hề biết rằng, trong trái tim của cô gái ấy, vốn dĩ lúc nào cũng có đầy rẫy sự thương tổn, chỉ một vết cào rất nhẹ cũng có thể rách nát. Nhưng đằng này chẳng những cào nhẹ mà họ còn cứa rất sâu.
Tôi gánh trong mình mọi nỗi tổn thương, những lời chế giễu, miệt thị, và cứ thế tôi lầm lũi đi qua những năm tháng dài. Từ khi tôi chỉ là một đứa con nít cho tới khi tôi dậy thì, rồi biết yêu, những vết thương ấy cứ đeo đẳng bám víu lấy tôi.
Từ những lời trêu đùa vô tình, không cố ý của mọi người xung quanh, cho đến những lời chế giễu ác độc mà người ta cố tình mang ra để miệt thị, để tấn công một cô gái xấu, tôi cũng đã gánh nhận đầy đủ cả.
Những lúc như vậy tôi vừa thấy thương hại vừa thấy căm ghét chính bản thân mình. Hàng nghìn hàng vạn lần tôi muốn phủ nhận bản thân mình, tôi ước gì tôi không phải sinh ra thế này.
...
Nhưng dần dần tôi nhận ra, khóc lóc không giải quyết được vấn đề gì cả. Giả sử nếu tôi xinh đẹp như công chúa trong các truyện cổ tích, thì khi tôi khóc sẽ có bà tiên hay ông bụt tới giúp. Nhưng gái xấu như tôi mà cứ ngồi khóc thì cho dù có khóc thế chứ khó nữa cũng sẽ chẳng có ai tới đâu. Vậy chẳng lẽ cứ ngồi đó mà khóc hoài khóc mãi?... Cuộc đời mình vốn đã có đủ thứ bất lợi chẳng vui, không lẽ mình lại còn khóc để cho nó thê lương hơn? Thế nên tôi bảo mình nín đi, đừng khóc nữa...