GTHN - Những con người có thể đã từng cùng ta chia sẻ những câu chuyện, những chuyến đi, cùng đứng dưới một bầu trời, hít thở chung một bầu không khí, cùng vui, cùng cười rôm rả ấy thế mà chỉ trong chốc lát thiên di, một điều vô hình nào đó đã mang những con người ấy ra khỏi cuộc đời ta, trở thành những con người xa lạ ở một thế giới hoàn toàn khác, chẳng chung bầu trời chung hơi thở như đã từng như thế, những nụ cười, những câu chuyện bỗng chốc hóa xa xôi và khó lòng cảm nhận đc hết để mà cười vui.
Thời xưa các cụ cứ thi nhau đặt tên con cháu thật xấu cho dễ nuôi, cơ mà thời giờ các ông bố mẹ thường suy nghĩ rất lung cho cái tên của đứa con mình, thời còn trẻ xì teen cấp 2, cấp 3, có những ngày rảnh rỗi ngồi cạnh nhau mơ màng ngồi nghĩ sau này sinh con gái con trai mình sẽ đặt tên gì. Bốn năm ĐH, người yêu chả có nên chả nghĩ tới những câu chuyện phiếm ngày xưa. Và thế là một ngày tự dưng những câu chyện bắt đầu từ ngày đó ùa về cũng với một cái tên: Thiên Di.
Ờ, chỉ vậy thôi, thế là bỗng dưng thấy cực kì thú vị với cái tên Thiên Di, chỉ là thích chứ cũng ko hề có lí do nào thuyết phục hơn, giải thích nghĩa chỉ làm nó kém hay đi mà thôi.
Cái tên cứ gợi nhắc những sự dịch chuyển, đổi thay- điều mà mình sợ nhất. Những con người có thể đã từng cùng ta chia sẻ những câu chuyện, những chuyến đi, cùng đứng dưới một bầu trời, hít thở chung một bầu không khí, cùng vui, cùng cười rôm rả ấy thế mà chỉ trong chốc lát thiên di, một điều vô hình nào đó đã mang những con người ấy ra khỏi cuộc đời ta, trở thành những con người xa lạ ở một thế giới hoàn toàn khác, chẳng chung bầu trời chung hơi thở như đã từng như thế, những nụ cười, những câu chuyện bỗng chốc hóa xa xôi và khó lòng cảm nhận đc hết để mà cười vui. Ta cứ ngẩn ngơ nhớ, nghĩ và hoài niệm về những kỉ niệm đã qua, nhưng cũng giống như cái việc tìm cái tôi của ngày hôm qua vậy, ngay chính bản thân mình nhưng cũng chẳng thể là tôi của ngày hôm qua nữa. Tôi của hôm qua đã đi đâu đó rồi mà tôi chẳng biết, còn tôi của ngày hôm nay bỗng sao mà khác thế. Còn những con người của ngày hôm qua gần gũi là thế, thân thương là thế, đến hôm nay đã cách xa ta cả ngàn km, xa xôi về địa lí, và xa lạ trong tình cảm. Sao mà khắc nghiệt quá chừng.
Sợ là thế, nhưng cái tên ấy vẫn cứ ám ảnh mình mãi. Thậm chí, sau này có con gái, mình muốn lấy nó làm tên con . Cô gái mang tên Thiên Di của tớ sẽ là cô gái vừa mỏng manh, dịu dàng như gió, như mây, như cái sự trôi chảy vô hình của thời gian không gian trời đất. Nhưng tiềm tàng trong cô gái ấy, cũng sẽ là một sức mạnh vô song, cái sức mạnh ghê gớm của thiên nhiên, tạo hóa không gì cưỡng lại nổi. Con sẽ lớn lên cũng sự xoay vần của đất trời, thời gian và không gian. Rồi con cũng sẽ như những cánh chim thiên di phiêu bạt đó đây, để lớn, để trưởng thành, vượt ra ngoài những cái khuôn khổ gò bó nặng trĩu tư tưởng từ thời phong kiến lên cuộc sống của một cô gái.
Bay cao và bay xa con nhé, con sẽ là cánh chim mang trong mình những hi vọng của mẹ, những ước mơ còn dang dở từ thế hệ mẹ, những điều mà mẹ muốn thế hệ của con sẽ khác, sẽ thay đổi cùng với một Việt Nam bảo thủ mà nhu nhược hiện tại này.
P/s: Lan man thật :P