GTHN - Chỉ sống một lần thôi, sống cho sự chết ý nghĩa...đừng mải mê sống cuộc sống của kẻ khác.
Thu Hà Nội một buổi chiều, cái chếnh choáng chiều thu như héo hon nỗi nhớ.
Lâu rồi chưa nhớ da diết tới vậy, lâu rồi chưa nhiều xúc cảm bộn bề..tôi đây sao, một kẻ như mơ giữa dòng đời. Mệt mỏi tôi có thừa, cô độc thì rõ rồi.
Mưa hay nắng, nhạt nhòa hay phai tàn...có chút đắng họng, cay mũi, lồng ngực tôi sao cứ như muốn vỡ vụn. Điên rồi hay sao, điên rồi hay tôi quá ư nhạy cảm. Có lẽ là vậy...có lẽ tôi vẫn thế, vết nhơ khó rửa, tiếng xấu khó lành. Nắng nhạt dần, màu mắt tôi cũng héo úa. Tôi ngất ngây trong cái tỉnh mơ của dòng đời, đời người thôi sao lắm trái ngang. Cách ăn mặc, một nỗi u sầu cũng khiến tôi như sao sáng...choáng ngợp. Lặng mà như không lặng, cuộc sống thật trớ trêu, đời người nhiều ngang trái và sao tôi mãi quẩn quanh trong cái mớ hỗn độn đấy...điên, không điên, điên hay không điên đây.
Đây có được gọi là ổ không? Ổ muội sầu hay ổ điên dại, ổ tin yêu hay hoài nghi?
Sống không giận, không hờn không oán trách...tâm niệm Phật để được rọi soi.
Mẫu thuẫn đan xen...do tâm chưa tịnh hay do đường bước nhiều lối ngăn. Do tim lắm ngăn hay lưỡi không xương. Ừ, đi đi...biến đi cái nghĩ suy tiêu cực. Dù một hay hai thì hãy luôn đặt mình vào vị trí người khác mà tự soi. Soi đi, soi đi rồi tự buông xả đê tâm thanh tịnh.
Vết nhơ đời đời không thể xóa nhòa, có lẽ cách bắt đầu cũng phải khác người. Ừ, bắt đầu khác....bắt đầu khác. Nhiều lắm rồi cái ngậm miệng lại mà hành động, bao lần tự hành xác những mong nỗ lực được thấu. Nhưng ai sẽ thấu khi tâm ta chưa tịnh hay cái kết quả, caí bản ngã còn vời xa.Cuộc sống mà...con người mà..luôn hoài nghi, nghi hoài rồi suy đoán, toan tính.
Hãy cứ bóp chết cái sự tin yêu ấy đi, bóp chết cái sự tưởng tin ấy đi. Ừ, mệt mỏi và muốn buông lơi nhưng không thể. Chết đơn giản biết nhường nào, chết thôi mà...dễ ợt. Chỉ sống sao đáng sống mới khó. Ngậm đắng nuốt cay, cái sự tự trọng bỏ ngỏ....ừ, cuộc sống vốn khốn khó. Sống chậm lại để tự soi mình khó quá hay chỉ vài giây thôi...chỉ cần được sống, chỉ cần được điên theo cách của mình mà không phải thèm thuồng nhìn người ta sống đúng với bản năng.
Tôi cần gì đây?
Tôi muốn gì đây?
Tôi sống vì điều gì?
Tương lai tôi sẽ ra sao?
...Không làm gì cả, không nói gì và cũng không thể hiện xúc cảm...chống đối chăng, một vết nhơ nữa. Cái hà hơi cũng bắt thóp, dạ dày đày đọa ngỡ ăn nằm. Nhiều lúc ức muốn chết, muốn điên. Muốn ngửa cổ lên mà chửi vào mặt mình cho bớt ức...ừ, mình ngu nên mù. Đồ ngu...vậy liệu mày còn đáng sống hay không. Sống bởi đam mê nhưng ai sẽ tin cái thứ suy nghĩ của nợ của mày..một đứa vô công, dỗi việc và chỉ biết hưởng thụ. Công việc ngập đầu mày sẽ thôi nghĩ suy với vẩn hay cái xuân xanh chua chát sẽ thêm ngòn ngọt đầu môi. Đời còn đó, người còn đó và vết xe đổ còn đó. Mày đang làm gì hả cái thằng tôi kia...làm gì sao ai cũng hoài nghi, dò hỏi..
Mỗi người một nghiệp, cái thân trả nợ đời hay chính mày hại mày.
Ai sẽ hiểu..mày biết mà.
Điên đi, chết đi hay vùng dậy. ..cái duy nhất mày có là niềm tin điên rồ của bản thân, niềm tin bất diệt với thứ hại não nhất trần gian.
.
.
.
Có thứ gì đó bay vào mắt tập 2, tôi lại cay sống mũi.
Hôm nay, tôi vẫn là tôi nhưng không còn là tôi nghĩ suy tích cực nữa. Ý chí của tôi đâu, niềm tin của tôi đâu??? Ngoan nào những mộng mị, ngủ yên giấc nhé và chúng ta làm việc thôi. Viết đi, viết hết tâm can mày ra...mổ xẻ chúng ra, phơi ra để rồi ngẫm nghĩ.
Ừ, hỗn loạn.
Ừ, điên dại.
Ừ, người ta nhìn mày kìa?
Đâu quan trọng, tôi vẫn thấy tôi vậy. Hay có chăng tôi hư hỏng và đã...xa đọa.
Ừ, con người...biết đâu là đủ cho những mộng tưởng, cho những hứa hẹn hay những nghĩ suy vì kẻ khác. Điên hay khùng... ???
Chỉ sống một lần thôi, sống cho sự chết ý nghĩa...đừng mải mê sống cuộc sống của kẻ khác.