Câu chuyện “Ai rồi cũng phải về với cát bụi”
Ai rồi cũng phải về với cát bụi, có ai sống mãi trên nhân thế này đâu. Thời gian ngày càng ngắn lại, sức khỏe càng ngày càng yếu đi. Sao không bắt tay vào làm ngay những điều mình mong ước, sao không đi đến những nơi bản thân thích thú, sao không sắm ngay những thứ ta từng mơ khi trong túi vẫn đủ tiền. Sao không chào mọi người bằng cái vẫy tay, bằng một nụ cười, bởi biết đâu đó là lần đầu tiên ta gặp họ và cũng là lần cuối cùng vì không còn duyên gặp lại.
Tuổi già tạo nên cho mình một đam mê sáng tạo: Chụp hình, vẽ tranh, nặn tượng, làm gốm, làm vườn, trồng cây, viết nhạc, làm thơ, đi đây đi đó,… Tất cả những điều này trở thành gia vị cho cuộc sống, là những điều mà thời trẻ vì mải mê bận rộn với manh áo, miếng cơm mà ta không thực hiện được. Gắng đọc sách, đọc báo, vào mạng, viết mail để rèn luyện trí nhớ. Bởi sống lâu mà chẳng nhớ gì, thì thật phí một quãng đời.
Đoạn đường trước mặt của mọi người ngày càng ngắn lại, sao không thể tha thứ, bao dung cho nhau những tị hiềm, những đụng chạm của ngày xưa. Sao không siết tay nhau khi còn sống, sao không ăn miếng ngon để thưởng thức hương vị của cuộc đời khi túi còn đủ tiền để trả. Có lẽ, đã đến lúc ta không nên hà tiện, keo kiệt để làm khổ thân mình. Bởi khi ta mất đi mà vẫn còn tiền thì cũng là điều bất hạnh.
Nếu con cháu ngoan hiền thành đạt, có tình cảm với ta, chăm sóc, thăm hỏi ta thì đó là điều hạnh phúc. Bằng không, nếu chúng quên đi tình cảm gia đình thì cũng đừng lấy điều đó làm buồn mà thất vọng.
Con cái muốn đi theo con đường nào, chọn ngành nghề gì, yêu ai, muốn lập gia đình với ai ta cũng chỉ nên khuyên nhủ, định hướng chứ đừng bắt chúng phải sống theo ý ta, sống vì ta. Bởi chúng có cuộc đời riêng của mình và ta cũng chẳng thể sống mãi với chúng được, nên hãy để chúng được quyết định cuộc đời của mình.
Đến tuổi già, ta cũng đừng nên quá tin tưởng vào con cái mà giao hết số tiền dành dụm suốt cuộc đời cho chúng. Vì biết đâu, đó là mở đầu cho những bất hạnh mà ta phải chịu đựng sau này. Khi đến tuổi già, mà ta cứ ôm khư khư các cháu, chẳng phải đang phí phạm thời gian còn lại ngắn ngủi của mình ư.
Người biết lo xa là khi tuổi trung niên vừa đến đã chuẩn bị cho tuổi già. Chuẩn bị để khỏi lệ thuộc vào con cái về mặt vật chất. Được như thế, những ngày tuổi già của ta không cần phải trông chờ vào những đồng tiền chu cấp của các con, được thoải mái và tự do trong sinh hoạt.
Người ta bảo tuổi già buồn, nhưng thật ra nếu biết cách sống và có sức khỏe thì tuổi già sẽ rất vui. Đó là tuổi đã làm xong phận sự, cũng chẳng còn nhiều trách nhiệm với cuộc đời, mọi lo toan cũng chẳng còn mấy chút. Tuổi ấy, giàu cũng giàu rồi, nghèo cũng nghèo rồi, cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực và thời gian để thay đổi số mệnh.
Đau khổ, lo âu hay hạnh phúc, hoan hỉ đều do tâm mà ra. Ai rồi cũng phải về với cát bụi, nên cứ an lạc, an nhiên mà đi, chăm sóc bản thân, chấp nhận cái đích cuối cùng của loài người. Đừng quá lo âu hay sợ hãi cái chết, hãy xem cuộc đời chẳng có gì quan trọng nữa và tận hưởng nó đến giây phút cuối cùng. Đó chính là con đường hạnh phúc trọn vẹn nhất!