GTHN - Bữa nọ, tôi đang ngồi làm việc, thì cháu gái bảy tuổi của tôi, gọi điện khoe với tôi, giọng hớn hở:
- Dì ơi con mới sáng tác được bài thơ hay lắm, con đọc cho dì nghe nhé:
"Gia đình hơn hết,
Em mến ông em
Thương bà biết mấy
Bố công như núi
Mẹ sinh chúng em
Gia đình hơn hết
Không mất tiền mua
Ai ai cũng có
Cả một gia đình"
Đọc xong mấy câu thơ con cóc chẳng đầu chẳng đuôi ấy, cháu gái tôi hỏi:
- Dì có hiểu ý nghĩa của bài thơ con làm là gì không?
Tôi trả lời qua loa đại khái:
- Thì ý con là gia đình quan trọng nhất, không gì đánh đổi được.
Cháu tôi nghe tôi trả lời như thế liền bảo:
- Vẫn còn thiếu một ý nữa dì ạ, ý con là không cần phải mất tiền ai cũng có một gia đình, nhưng gia đình lại quan trọng nhất không tiền nào mua được.
Nghe con bé lên bảy nói xong bằng đấy câu, tôi lặng người đi.
Ừ nhỉ, ai sinh ra cũng đều có sẵn một gia đình, chẳng ai phải mất tiền để mua cho mình một gia đình cả, thế nhưng gia đình lại quý giá đến mức chẳn tiền bạc nào có thể mua nổi. Đơn giản thế này, nhưng người lớn chúng ta, mấy ai hiểu được ra. Nhiều khi chúng ta cứ than thở chúng ta chẳng sở hữu được thứ gì quý giá, thế nhưng, những gì quý giá nhất thực ra đều miễn phí. Và hầu như ai trong số chúng ta, cũng đều đang được sở hữu những thứ quý giá nhất, tuyệt vời nhất của cuộc đời - đó là GIA ĐÌNH.
"Khi nào ta cảm thấy mỏi mệt, khi nào ta cảm thấy chán ghét cuộc đời này vì ta nghĩ rằng ta chẳng sở hữu được thứ gì đáng giá, lúc đó ta hãy nhìn lại phía sau để thấy rằng gia đình vẫn đang ở đây, bên cạnh ta, điều đó đáng giá hơn bất cứ điều gì. Nếu không có gia đình, vinh hoa phú quý ngoài kia, thực ra ta cũng chẳng biết để làm gì..."
***
Theo nội dung của cuốn sách Bơ Đi Mà Sống của tác giả Mèo Xù