GTHN - Bố tôi học hết lớp 9, mẹ tôi văn hóa hết lớp 6.
Thế nhưng bố mẹ luôn khiến tôi thấy rất tự hào mỗi khi kể với mọi người về bố mẹ của mình, về tình yêu của bố mẹ dành cho nhau, về cách bố nắm tay mẹ vượt qua chặng đường khó khăn nhất trong cuộc đời của họ.
Nếu hỏi thứ quý giá nhất tôi đang có là gì? Tôi sẽ trả lời ngay đó là một gia đình có tình yêu của bố mẹ.
Tôi tin rằng: "Điều mỗi đứa con cần nhất trên đời, chính là một gia đình hạnh phúc".
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình thuần nông ở vùng quê Bắc bộ. Gia đình tôi có năm người, bố mẹ, anh chị và tôi, tôi là con út trong nhà.
Khi tôi còn bé, gia đình tôi cũng như bao gia đình khác không giàu nhưng vẫn đủ ngày ba bữa cơm. Tôi lúc đó cũng chẳng có ý niệm gì về giàu nghèo, chỉ biết ngày ngày xách cặp đi học, tối về tụm lại chơi với đám trẻ trong xóm. Tai họa thật sự ập đến khi một sáng ngủ dậy, người mẹ tôi bỗng dưng cứng đờ, không cử động được, mẹ tôi giàn giụa nước mắt gọi anh em tôi đỡ mẹ ngồi lên, chúng tôi ra sức nâng mẹ, nhưng mẹ khóc bảo mẹ đau lắm đừng nâng nữa, các cơ các khớp không cử động được.
Chị em tôi khóc, chia nhau chạy đi gọi nhà bên nội bên ngoại, người lớn đi đánh điện cho bố tôi về, bố tôi khi ấy là công nhân, đang đi làm xa nhà.
Đến trưa, dân làng anh em chòm xóm tụ tập đông kín cả nhà tôi, họ gọi bác sĩ đến, bác sĩ bảo mẹ tôi bị liệt dây thần kinh toại, bệnh này có thể chết, có thể liệt mãi mãi, hiếm có ca nào điều trị khỏi. Ai cũng lắc đầu vì thấy hi vọng sao mong manh thế. Ba anh em tôi đứng ở góc nhà, nước mắt cũng giàn giụa.
Bố gạt nước mắt nói với bác sĩ:
- Cho dù phải bán nhà đi để chạy chữa cho vợ tôi, tôi cũng cam lòng.
Thế là bố xin nghỉ hẳn ở nhà lo chạy chữa cho mẹ. Mẹ nằm đấy không cử động được, mọi sinh hoạt cá nhân phải có bố giúp.
Mẹ bị liệt 400 ngày. Suốt 400 ngày đó vẫn một mình bố chăm mẹ, người bố tôi vốn dĩ bé nhỏ, thời kì đó bố chắc chỉ còn 40 kí, chân tay đi liêu xiêu, mắt trũng thâm quầng vì thiếu ngủ, có lúc các dì tôi bảo, bố nghỉ ngơi vài hôm đi để các dì chăm mẹ giúp, nhưng bố tôi nói:
- Anh không yên tâm để ai chăm sóc chị ấy lúc này cả, các dì đến chơi thì đến, còn chăm chị phải tự tay anh làm.
Mẹ tôi điều trị khánh sinh nhiều, đi tiêu không nổi vì bị táo, mẹ đau lắm, mẹ khóc, bố cho tay vào cạy móc từng cục phân ra cho mẹ. Da thịt mẹ tôi vì nằm liệt nên cũng bị thối rữa rồi mưng mủ, mỗi ngày bố đều tỉ mẩn cặm cụi lau rửa những phần thịt thối rữa cho mẹ. Đó là hình ảnh mà suốt đời này tôi không bao giờ quên được.
Tôi là con út trong nhà, khi ấy chưa biết làm gì cả, ngày ngày trừ lúc đi học tôi chỉ biết ngồi cạnh mẹ, không rời đi nửa bước, có lần dì tôi mắng:
- Mẹ đã ốm thế còn không biết làm việc nhà giúp bố, cứ ngồi đó làm gì?
Tôi vừa quệt nước mắt vừa nói:
- Cháu phải ngồi đây với mẹ, vì cháu sợ mẹ chết lúc nào cháu không biết thì sao.
Mẹ nghe thấy nước mắt cũng lăn dài. Rồi bác sĩ điều trị dạy tôi cách xoa bóp cho mẹ, đó là cách điều trị rất tốt cho người bị liệt, thế là tôi có việc để làm, ngày nào tôi cũng ngồi bóp chân bóp tay cho mẹ rồi cầu trời cho mẹ khỏi bệnh, tôi thức đến 12h đêm để xoa bóp, có lúc bố phải quát mắng tôi mới chịu đi ngủ.
Thế rồi hơn một năm, đông tây y kết hợp đủ kiểu, tay chân mẹ tôi bắt đầu cử động trở lại, dần dần mẹ tôi ngồi dậy được, khoảng nửa năm tiếp theo mẹ tôi tập đi lại từng bước, bố dìu một bên, chị gái tôi dìu một bên, cứ như thế ba tháng sau mẹ tôi có thể đi lại được bình thường.
Dân làng, ngay cả bác sĩ đều nói đó là kì tích.
Sau này lớn lên, nghĩ lại, tôi cho rằng chẳng có kì tích nào cả, tất cả đều nhờ vào tình yêu lớn lao của bố con tôi dành cho mẹ, nhất là của bố.
Tôi nghĩ bố mẹ tôi lấy nhau ở cái thời điểm chẳng biết tình yêu là gì, chắc cả đời này bố chưa nói với mẹ được một câu "Anh yêu em", nhưng những gì bố đã làm cho mẹ, vĩ đại và giá trị hơn hàng nghìn hàng vạn lời hứa hẹn thề non chỉ biển!
Tình yêu ư? Đừng nói, mà hãy hành động...
Tôi nghĩ thứ đẹp đẽ nhất trên đời này không phải là kim cương mà là gia đình. Một gia đình hạnh phúc là một gia đình có tình yêu của bố mẹ.
***