Tôi không có ước mơ

GTHN - Người ta hay hỏi nhau, ước mơ của bạn là gì? Nếu tôi nói tôi không có ước mơ, chắc hẳn nhiều người sẽ cười. Nhưng quả thật tôi không có ước mơ. Cuộc đời tôi chỉ có những mục tiêu phải hoàn thành, những cái đích phải tới. Ở mỗi giai đoạn, những mục tiêu của tôi lại khác nhau.

bo-di-ma-song-meo-xu

Tôi thường không có thói quen đặt ra cho mình những mục tiêu quá to lớn, tôi quan niệm làm gì cũng lượng sức mình để đạt mục tiêu. Bởi mục tiêu lớn, nhưng mình lại chẳng bao giờ đạt được, chẳng bao giờ chạm tay tới được, thì đặt ra cũng có ích gì đâu.

Cách để tôi đạt mục tiêu có vẻ như cũng không giống mọi người, tôi tự thấy mình không có năng lực đi quá nhanh. Hoặc có thể dễ dàng ngay lập tức đạt được những thứ mình muốn, bởi vậy tôi luôn dặn bản thân phải học tính kiên trì và nhẫn nại. Tôi quan niệm, người ta có năng lực chạy, thì người ta chạy vèo cái là tới đích, làm một chốc một loáng là hoàn thành mục tiêu. Còn tôi chẳng có năng lực đó, nên tôi cứ bước từng bước ngắn, thay vì vài bước là tới đích thì tôi chịu khó bước nhiều bước, rồi tôi cũng sẽ tới đích của mình. Thay vì một chốc một loáng là xong việc như người ta, thì tôi mất thời gian nhiều hơn, nhưng thôi thì chậm mà chắc, cũng xem như là chấp nhận được.

Cũng giống như việc kiếm tiền, đối với tôi, tôi không thể kiếm được nhiều tiền ngay lập tức, vậy thì tôi cứ túc tắc kiếm tiền lẻ, nhiều tiền lẻ góp lại sẽ thành tiền chẵn, tôi nghĩ thế.

Cho đến bây giờ, mỗi khi gặp lại bạn cũ, mọi người hỏi: "Mày dạo này thế nào?", câu trả lời luôn luôn là: "Ừ tao ổn, mọi thứ rất tốt". Ổn với tôi là bởi tôi không phải băn khoăn so đo cuộc sống của mình với bất kì ai, ổn là bởi tôi luôn thấy vui và hạnh phúc với những gì mình đang có. Ổn là bởi tôi đang rất bình tĩnh để sống một cuộc đời rất chủ động.

***

Đối đãi thật tốt với bản thân

Bí quyết sống cuộc sống thoải mái của tôi, đó là tôi không bao giờ để bản thân phải chịu khổ cực, trong bất cứ trường hợp nào.

Có thể bạn sẽ nói, muốn thế thì phải có tiền mới làm được, tôi đồng ý, nhưng chính xác là muốn thế thì bản thân hãy tự mình kiếm ra tiền. Tiền không tự đến, mà hãy nghĩ cách đi tìm nó.

Năm 22 tuổi tôi ra trường, một cô sinh viên rất nghèo, gia đình cũng rất nghèo, bố mẹ lúc đó còn rất nhiều nợ nần vì làm ăn thua lỗ, vì mẹ bị bệnh, rồi vì nuôi anh trai bị bệnh, nuôi tôi đi học.

Hai mươi hai tuổi, tôi quyết định nhận gánh vác mọi công to việc lớn của gia đình lên vai của mình. Tôi nói bố mẹ nghỉ đi, hãy trao gánh nặng này lên vai con nhé.

Thay vì cảm thấy áp lực, mệt mỏi vì nợ nần, tôi bình tĩnh làm việc, bình tĩnh sống, chắt bóp trả nợ cho bố mẹ. Ngày đó mới ra trường, lương thấp. Thay vì kêu than, tôi nghĩ cách kiếm thêm thu nhập. Tôi nhận làm thủ tục đăng kí bảo hiểm lần đầu cho các công ty có quy mô nhỏ. Tôi tự lên mạng giới thiệu về dịch vụ của mình. Chẳng ai dạy tôi làm điều đó cả, tôi tự thử, và lúc đó tôi được nhiều công ty thuê, vì tôi tự làm nên chi phí rất rẻ. Rồi dần tôi được nhiều công ty nhờ xây dựng cho họ bộ quy chế, form mẫu, xây dựng một quy chuẩn về văn hóa doanh nghiệp... tôi kiếm được kha khá với cái sáng kiến của mình, trong khoảng vài năm.

Hàng tháng tôi tiết kiệm để chi trả cuộc sống, và gửi về trả nợ dần cho bố mẹ. Mặc dù nợ nần là thế, nhưng tôi hình thành thói quen mỗi năm vẫn tự thưởng cho mình được đi du lịch chừng 1-2 chuyến. Tôi săn vé máy bay giá rẻ, đặt khách sạn, rồi đi ăn chơi mấy ngày. Với tôi, đó là cách để lấy lại năng lượng cho bản thân, vì tôi nghĩ bản thân mình phải tốt, mình mới làm mọi thứ thật tốt được.

Nếu là người khác có thể sẽ vì tiếc tiền, vì còn phải trả nơ, vì còn khó khắn nên sẽ không dám đi đâu cả, nhưng tôi thì không nghĩ thế. Tôi cứ đi, đi để cho bản thân mình hiểu rằng khi mình kiếm ra tiền, khi mình có tiền, mình sẽ được trải nghiệm một cuộc sống thật tốt.

Năm 25 tuổi, tôi hoàn thanh xong việc trả nợ cho bố mẹ, toàn bộ bằng công sức của bản thân, và cũng đi du lịch được nhiều nơi, có nhiều trải nghiệm rất tuyệt.

Năm tôi 25 tuổi, bố tôi nhập viện, ranh giới giữa sự sống và cái chết cực kì mong manh, bố phải thở bằng bình oxy, tôi lại cảm giác như ông trời thử thách mình thêm lần nữa. Tôi nhớ như in cảm giác nắm tay mẹ nhìn vào phòng cách ly của bố, tôi bảo mẹ cố gắng lên, chúng ta không bỏ cuộc. Một tháng điều trị tích cực, bố cũng ổn và hồi phục trở lại. Chú tôi vì sợ tôi tiếc tiền, cứ luôn nhắc tôi, phải hết sức chạy chữa cho bố. Tôi nói, chỉ cần bố mẹ được khỏe mạnh thì bất kể là giá nào tôi cũng trả. Bố ốm, tôi lại lâm vào cảnh nợ nần, tuy không quá nhiều, nhưng cũng có. Tôi lại cày kiếm tiền để trả nợ, làm chân trong làm chân ngoài, chẳng nhàn hạ tí nào. Nhưng thời gian đó người ta vẫn thấy tôi xách túi đi du lịch thường xuyên, vẫn thấy tôi đi bar chơi, vẫn thấy tôi mua sắm và ăn diện. Tôi tự cho phép mình được như thế, vì đó là tiền mình làm ra, mình phải biết cân bằng, đừng ép bản thân vào cái gì đó quá, khi mệt mỏi nó sẽ chống cự.

Năm 30 tuổi, tôi quyết định mua cho mình một căn hộ riêng đẹp xinh, tất nhiên cũng bằng tiền của tôi, thiếu một ít thì vay, rồi làm thì trả. Nhiều người bảo, lấy chồng đi, chồng mua cho. Nhưng có lẽ tôi là con lừa, một con lừa ưa nặng, thế nên tôi chỉ thích tự làm rồi tự thưởng. Tôi cảm thấy rất vui. Cái gì tự làm ra cũng thấy thật sự hạnh phúc.

Tôi sẽ vẫn đi chơi, vẫn làm những gì mình thích, vì tôi tin rằng khi bản thân tôi đủ hạnh phúc thì điều gì tôi cũng làm được hết.

***

Theo nội dung của cuốn sách Bơ Đi Mà Sống của tác giả Mèo Xù
DMCA.com Protection Status
Từ Khoá

#buttons=(Chấp nhận !) #days=(20)

Trang web của chúng tôi sử dụng cookie để nâng cao trải nghiệm của bạn. Tìm hiểu thêm
Accept !