GTHN - 18 năm sau, bạn của bây giờ đang ở đâu? Bạn đang làm gì vào lúc này, 18 năm sau từ lúc bạn bắt đầu là một đứa trẻ? Vào lúc này đây, bạn đang làm gì, và ở đâu? Hãy nhớ lại cách đây 18 năm, khi mà bạn đã vui như thế nào khi còn là một đứa trẻ, bên những người thân yêu của bạn.
Photo: jeroen_bennink |
“Các bạn hãy từ từ nhắm mắt lại, hãy hồi tưởng và nhớ lại cách đây 18 năm, ngày các bạn còn là một đứa trẻ. Hãy nhớ lại lúc đó bạn đã có những phút giây hạnh phúc bên gia đình và người thân của bạn như thế nào. Lúc đó bạn đang làm gì và ở đâu?
18 năm sau, bạn của bây giờ đang ở đâu? Bạn đang làm gì vào lúc này, 18 năm sau từ lúc bạn bắt đầu là một đứa trẻ? Vào lúc này đây, bạn đang làm gì, và ở đâu? Hãy nhớ lại cách đây 18 năm, khi mà bạn đã vui như thế nào khi còn là một đứa trẻ, bên những người thân yêu của bạn.
18 năm sau ngày các bạn bắt đầu là một đứa trẻ, đất nước Việt Nam của các bạn đang đứng ở đâu ? Các bạn hãy suy nghĩ về điều đó. Và vào ngay lúc này đây, các bạn đang làm gì, và ở đâu?
Các bạn sẽ phải tự mình trả lời câu hỏi: 18 năm sau nữa, các bạn muốn mình sẽ đang làm gì, và ở đâu?”.
Đó là những lời phát biểu của một người đã phải rời bỏ quê hương Hàn Quốc theo gia đình sang Mỹ để có cơ hội học tập tốt hơn, lúc còn là một đứa trẻ. Ông là David Kim, hiện đang là chủ của hai cửa hàng thức ăn nhanh Chick-fil-A nổi tiếng tại Mỹ. Tôi có cơ hội được gặp ông thông qua SERVE Conference – một hội nghị về mô hình lãnh đạo SERVE dành cho các bạn trẻ (hầu hết là sinh viên) do AIESEC Hồ Chí Minh phối hợp với các diễn giả đến từ Chick-fil-A tổ chức. Các bạn có thể đọc thêm thông tin về David Kim tại đây.
Tất nhiên sau khi nghe xong những lời này thì ắt hẳn nhiều người trong chúng ta sẽ dừng lại lại đôi chút để xem lúc này mình đang đứng ở đâu, và mình cần phải làm gì để trở nên tốt hơn. Nhưng sau đó không lâu chúng ta lại quên mất rằng có những lúc ta đã quyết tâm sắt đá như thế nào, chỉ vì những điều hết sức bình thường. Dĩ nhiên là đất nước Việt Nam của chúng ta hiện nay vẫn chưa thể sánh được với Thái Lan, Malaysia, thậm chí là Indonesia, chứ chưa nói đến Hàn Quốc hay Nhật Bản. Tuy nhiên chúng ta có quyền mơ ước về một ngày Việt Nam trở nên mạnh mẽ hơn trong tương lai.
Tôi tin rằng có rất nhiều người trong các bạn từng có ý nghĩ và mong muốn rằng mình sẽ làm được một điều gì đó lớn lao cho xã hội, cho đất nước. Tôi cho rằng không có điều gì tuyệt vời hơn thế, nếu như nhiều lúc chúng ta không quên mất những điều nhỏ nhặt.
Buổi sáng, khi dắt xe ra khỏi nhà, hãy chào và hỏi thăm bác hàng xóm vừa đi chạy bộ về.
Hãy cám ơn cô bán hàng đã làm cho bạn một hộp xôi nóng hổi cho bữa sáng.
Bạn cũng đừng quên từ chối cô bán nước trước cổng trường bằng cách tặng cho cô một nụ cười.
Và khi ra về, nếu có thể hãy giúp đỡ một bạn nữ nào đó đang loay hoay trong bãi xe với chiếc xe của mình.
Nếu bạn có thể làm được những điều nhỏ nhặt đó mỗi ngày, bạn sẽ biết mình sẽ phải làm gì, và sẽ ở đâu.