Học cách buông bỏ

GTHN - “Học cách buông bỏ để tâm an lành” là câu chuyện ngắn khiến chúng ta phải dừng lại để ngẫm nghĩ, sống ở đời muốn bình yên, thanh thản cách duy nhất là học cách buông bỏ muộn phiền.

hoc-cach-buong-bo-de-tam-an-lanh

Câu chuyện “Học cách buông bỏ để tâm an lành”

Hôm nay là ngày rằm, tôi sẽ kể cho các bạn câu chuyện về một người bạn của tôi. Chúng tôi thân nhau từ hồi còn là sinh viên, cô ấy xinh đẹp, dễ thương vô cùng, lại còn học rất giỏi nên có nhiều chàng trai muốn tán tỉnh lắm. Nhưng cô ấy chỉ yêu một người cùng làng, anh ấy là kỹ sư cơ khí.

Họ cưới nhau sau khi cô ấy ra trường, có với nhau một đứa con trai cũng thông minh như cha mẹ. Năm cháu được 5 tuổi thì anh ấy mất trong một trận hỏa hoạn do anh ấy cứu người nên bị phỏng nặng. Tất cả chúng tôi đều thương cảm cho số phận không may của hai mẹ con, thường xuyên động viên để cô ấy vượt qua nỗi đau này.

Tuy đau đớn đến tột cùng, nhưng cô ấy đã vì con mà sống. Con chính là động lực để cô ấy vơi đi nỗi buồn của mình.

Hoc-cach-buong-bo-de-tam-an-lanh-cau-chuyen-sau-sac-1

Tôi đi theo gia đình chồng vào Sài Gòn để và giảng dạy trong này. Cô ấy vẫn ở lại Hà Nội và làm việc cho thư viện Quốc gia vì anh chồng của cô ấy muốn cô ở gần để tiện lo cho cháu mồ côi. Người ta cũng muốn cô có cuộc sống riêng, nhưng cô từ chối, nên gia đình chồng quý cô lắm.

Khi con trai cô đi bảo vệ luận án về kỹ thuật trồng cây công nghiệp ở nước ngoài trở về, gia đình nội và cô muốn cháu lập gia đình, nhưng cháu cười bảo: “Từ từ, con mới 30 thôi mà!”.

Rồi một lần từ Thái Nguyên về Hà Nội, cháu đi cùng với hai người công ty bị tai nạn…và cứ thế cháu ra đi mãi mãi.

Làm gì có từ ngữ nào diễn tả hết sự đau đớn mà cô ấy phải gánh chịu. Cô ấy cứ khóc hoài, đòi chết, cô ấy nói mình không thể sống thiếu con được… Gia đình chồng, chị dâu cứ phải canh chừng. Chúng tôi nghe tin cũng ra Hà Nội để an ủi, nhưng vô vọng.

Không biết ai mách bảo mà anh chồng cô mời một ông Thầy cao tay về hóa giải cho cô. Nhưng cô nói không cần lời khuyên nào cả, cứ để cô chết cùng con đi.

Thầy nói: “Thầy không khuyên giải, Thầy chỉ muốn đem con trở về cho cô mà thôi!”.

Cô ngạc nhiên và tỉnh táo hơn bao giờ hết: “Thầy có làm được như vậy không ạ?”.

Thầy nói: “Thế cô phải đưa ra lời giải cho câu hỏi của Thầy, thì Thầy sẽ đưa con cô trở về ngay!”.

Và câu hỏi thầy đưa ra là: “Thông thường khi muốn tạo ra tiếng vỗ tay thì cô phải có hai bàn tay, vậy làm thế nào để tạo ra tiếng vỗ tay với một bàn ta? Cô cứ tìm ra câu trả lời, Thầy sẽ trở lại với con của cô”.

Cô ấy ngày đêm suy nghĩ để tìm lời giải đáp, hết tuần này sang tháng khác. Và cứ thế 3 năm đã trôi qua…cô ấy vẫn không thể tìm thấy câu trả lời phù hợp.

Hoc-cach-buong-bo-de-tam-an-lanh-cau-chuyen-sau-sac-2

Cô đến gặp Thầy, cô nói: “Con nghĩ rằng Thầy không thể đưa con của con trở lại, con cảm ơn Thầy vì đã cho con học cách buông bỏ. Con đã hiểu được khi tuyệt vọng người ta không biết phải làm sao, còn khi phải tập trung suy nghĩ những điều khác thì nó sẽ dần quên đi được đau buồn!”.

Sau đó, cô trở lại cùng với gia đình chồng, cùng vui và chăm sóc các cháu trong nhà. Không biết tự lúc nào, các con của anh chị chồng đã đổi từ gọi cô là “thím” sang gọi cô là “mẹ”.

Vậy nên, khi đối mặt với căng thẳng, trước hết ta phải hết mình tìm cách đánh lạc hướng tâm mình ra khỏi đối tượng gây căng thẳng. Học cách buông bỏ những cái không thể tâm ắt sẽ an lành. Đúng không các bạn?


DMCA.com Protection Status
Từ Khoá

#buttons=(Chấp nhận !) #days=(20)

Trang web của chúng tôi sử dụng cookie để nâng cao trải nghiệm của bạn. Tìm hiểu thêm
Accept !