GTHN - Ngày xưa mẹ tôi luôn bảo bố mẹ nghèo, nên sẽ không có của cải hồi môn vàng bạc vốn liếng gì để cho các con. Bố mẹ cho mỗi đứa một cái nghề bằng cách nuôi cho các con ăn học tới nơi tới chốn, để sau này các con tự lao động tự kiếm tiền bằng trí tuệ, bằng bàn tay của mình, sẽ chẳng bao giờ lo chết đói. Mẹ tôi còn nói, ví thử mẹ có vài chục cây vàng cho con cũng chưa chắc đã tốt. Chẳng may con lấy chồng không tốt, nó cờ bạc vài hôm là hết, con phải ra đường tay trắng, chi bằng mẹ cho con cái nghề và những kinh nghiệm sống bổ ích sau này.
Mẹ luôn nghĩ mẹ chỉ là nông dân quê mùa, không hiểu biết gì cả, nhưng mẹ lại dùng trái tim của mẹ để nuôi dạy chúng tôi nên người, trưởng thành. Và trái tim của người mẹ thì chẳng bao giờ sai cả.
Tôi bây giờ có thể rất ăn diện, xách túi hàng hiệu, đi đôi giày thật mắc tiền. Còn mẹ tôi vẫn dép lê và quần hoa mộc mạc như chính mẹ của bao năm qua. Nhưng tôi vẫn luôn thích nắm tay mẹ đi khắp nơi và tự hào khoe với cả thế giới rằng đây là mẹ của tôi.
***