Mẹ quỳ xuống để cho con được đứng lên

GTHN - Mẹ là phụ nữ nhưng chưa một lần trong đời mang giày cao gót.

bo-di-ma-song-meo-xu

Suốt những năm ròng mẹ đi chân trần nhiều hơn số lần mẹ xỏ dép.

Bàn chân mẹ dọc dài theo năm tháng...

Cũng chai sần, bởi gánh nặng mưu sinh

Gối mẹ hơn một lần đã quỳ xuống vì con

Tự trọng, với kiêu hãnh, hình thù chúng ra sao mẹ không biết

Chỉ cần con được đứng thẳng vươn vai giữa cuộc đời dài rộng

Với mẹ thế là đủ rồi

Hao gầy kia mẹ sẽ chịu, chai sạn kia mẹ sẽ mang

Chỉ cần con an vui là đủ

...

Kinh tế gia đình tôi suy kiệt đi từ sau trận bạo bệnh của mẹ, bao nhiêu tài sản tích cóp đều đổ hết vào chữa bệnh cho mẹ, mẹ khỏi bệnh cũng là lúc trong nhà tôi chẳng còn thứ gì đáng giá, không những thế còn ôm theo một khoản nợ khổng lồ.

Bố từ bỏ công việc nhà nước để ra ngoài làm ăn kiếm tiền trả nợ, nhưng lãi mẹ đẻ lãi con, chúng tôi thì vẫn còn nhỏ. Một mình bố làm bao nhiêu cũng chẳng đủ trả nợ. Tuy còn bé nhưng lúc nào cũng thấy có người đến nhà đòi nợ gốc nợ lãi, cho tôi đủ hình dung được kinh tế gia đình đang tệ hại đến thế nào. Thế nhưng chưa một lần bố mẹ có ý định bắt chị em tôi phải nghỉ học ở nhà kiếm tiền, bố mẹ luôn nói đời bố mẹ khổ rồi, nhất quyết không để đời chúng tôi phải khổ nữa.

Tôi nhớ năm đó đã đến kì đóng học phí, các bạn trong lớp thì đều đóng cả rồi, duy có mình tôi chưa đóng, ngày nào cô giáo cũng nhắc nhở bêu tên tôi trước toàn lớp. Mặc dù vậy tôi vẫn cắn chặt răng không chịu về xin tiền đóng học, vì biết xin cũng chẳng có, nhưng thằng bạn học cùng lớp, nhà kế bên, nó đã về nói với mẹ tôi.

Trưa đó mẹ bảo để mẹ đi vay tiền cho tôi mang tới trường đóng học, mẹ chở tôi trên chiếc xe đạp cũ mèm, đến tới nhà ông Long ở đầu xóm, mẹ bảo tôi đứng ngoài chờ mẹ. Giữa cái nắng tháng năm tôi đứng đó trông chừng xe đạp, chờ mẹ vào vay tiền, tôi chờ lâu lắm không thấy mẹ ra, tôi sốt ruột bèn mon men chạy vào sân nhìn xem có thấy mẹ không. Khi nhìn thấy hình ảnh mẹ, nước mắt của tôi tự nhiên túa ra không sao cầm lại được, hai chân mẹ tôi đang quỳ dưới đất, nước mắt ròng ròng, tay mẹ chắp lại van xin ông Long cho mẹ vay tiền, mặt người đàn ông kia vẫn lạnh lùng ngồi xem ti vi giống như không nhìn thấy sự tồn tại của mẹ tôi. Tôi biết ông ấy không còn tin tưởng để cho mẹ tôi vay tiền nữa, bởi nhà tôi đang nợ quá nhiều, cho vay nữa thì chẳng biết tới khi nào mới lấy lại được.

Một con bé 15 tuổi là tôi lúc đó tự nhủ với lòng rằng nhất định không được phép thất bại, vì cả cuộc đời này tôi còn phải trả ơn cha mẹ nhiều lắm.

Nhiều năm trôi qua rồi, nhưng hình ảnh mẹ quỳ gối vào buổi trưa hôm đó vẫn hằn lên trong tâm trí tôi. Hôm nay tôi có thể khóc khi nghĩ về quá khứ ấy, nhưng đó là giọt nước mắt hạnh phúc... Tôi biết mẹ đã chấp nhận quỳ gối để tôi được đứng lên.

***

Theo nội dung của cuốn sách Bơ Đi Mà Sống của tác giả Mèo Xù

DMCA.com Protection Status
Từ Khoá

#buttons=(Chấp nhận !) #days=(20)

Trang web của chúng tôi sử dụng cookie để nâng cao trải nghiệm của bạn. Tìm hiểu thêm
Accept !