Một gia đình có tình yêu của Bố

GTHN - Bố tôi lam lũ một đời, nhìn cái dáng hao gầy của bố đã thấy hằn lên sự vất vả. Hồi tôi còn bé, nhìn mấy đứa được bố chúng nó kiệu lên vai đi khắp nơi trong xóm, tôi thấy tủi thân ghen tị lắm. Vì tôi chưa bao giờ được bố làm như thế với mình. Bố tôi so với bố bọn nó thì quá bé nhỏ, người bố tôi gầy còm nhỏ thó, mỗi lúc đám trẻ con ngồi kể thi xem bố đứa nào mạnh nhất, chúng nó luôn xếp bố tôi sau cùng. Chúng nó nói bố tôi yếu nhất, nếu có đánh nhau bố tôi sẽ thua.

bo-di-ma-song-meo-xu

Thế nhưng cả đời này, bố tôi cũng chẳng có ý định đánh nhau với ai. Ngay cả to tiếng, quát người khác bố tôi cũng chưa từng làm. Bố tôi khù khờ ít nói, mẹ bảo bố tôi không giỏi giao tiếp, gặp người lạ bố chỉ biết lặng im, người ta hỏi gì bố trả lời đó. Mọi việc giao tiếp bên ngoài đều mẹ làm hết, bố chỉ biết ngày ngày đi làm về đưa tiền cho mẹ. Ngay cả tình yêu bố dành cho mẹ con tôi, cũng cần mẫn yên lặng như chính con người của bố vậy.

Bố tôi là con trưởng, mẹ sinh được anh tôi, những tưởng anh tôi sẽ là cháu đích tôn nối dõi tông đường, ngờ đâu anh tôi lại bị bệnh. Đến khi đứa con thứ hai (tức chị tôi) ra đời là con gái, mẹ kể hồi mang bầu tôi, mẹ luôn hi vọng, tôi sẽ là con trai để thay anh gánh vác trách nhiệm nối dõi tông đường. Nên khi bà đỡ báo tôi là con gái, mẹ buồn lắm, mẹ khóc rất nhiều. Bố khi đó đang đi làm xa, nghe tin mẹ sinh tôi, bố đạp xe mấy chục cây số để về. Nhìn thấy mẹ như vậy, bố nắm tay mẹ an ủi, bố bảo: "Mẹ mày đừng khóc, lớn lên con nó biết nó lại tủi thân, con nào cũng là con , dù có chuyện gì bố cũng không bỏ rơi mấy mẹ con". Mẹ tôi có thể vất vả lam lũ hơn nhiều người phụ nữ khác vì gia cảnh nhà tôi quá nghèo. Nhưng ngược lại, tôi vẫn luôn nghĩ mẹ tôi là người phụ nữ vô cùng may mắn, vô cùng hạnh phúc, vì có được người chồng như bố.

Hồi tôi vào học lớp một, bố đi làm xa nhà, nhưng cứ mỗi khi được nghỉ phép về nhà, bố đều chở tôi đi học. Thường ngày tôi phải đi bộ, vậy nên lúc nào được bố chở đi học, thì đó là hạnh phúc vô biên của tôi, đám bạn nhìn thấy tôi được ngồi xe đạp, chúng rất ghen tị, và dĩ nhiên tôi vui vì điều đó.

Bố đặt tôi ngồi sau gác-ba-ga, bố dặn con nhớ giạng chân ra không thì bị kẹt vào nan hoa. Bố tóm lấy tay tôi, đặt vào hai bên hông bố, bảo con nắm chắc vào, không được bỏ ra nhé. Tôi ngoan ngoãn vâng, nhưng bố không yên tâm, cứ đi được một đoạn bố lại nhắc: "Bám cho chắc vào con nhé".

Bố tôi không to cao vạm vỡ, thế nhưng khi ngồi sau xe bố, tấm lưng của bố đủ chắn nắng cho tôi. Có lúc tôi buồn ngủ ôm chặt vào hông bố rồi dụi đầu ngủ thiếp đi. Bố phải đi xe bằng một tay, một tay kia giữ chặt để tôi khỏi ngã.

Khi lớn lên tôi luôn tự hỏi với tấm thân nhỏ bé ấy của bố, thì bố lấy đâu ra sức lực để chống đỡ lại những tháng năm khốn cùng nhất của gia đình tôi. Là khi mẹ tôi bệnh nằm liệt giường, ranh giới sự sống với cái chết rất đỗi mong manh, một mình bố vừa chăm mẹ, vừa đi làm kiếm tiền chạy chữa cho mẹ, lại nuôi ba anh em tôi.

Gánh nặng cơm áo gạo tiền đổ dồn lên đôi vai gầy trơ trọi của bố trong nhiều năm tháng. Bố bỏ cả công việc nhà nước để ra ngoài làm kiếm tiền, làm thuê làm mướn, bố chẳng nề hà việc gì. Thương vợ bị bệnh, thương các con còn nhỏ, ngay cả những việc vặt trong nhà bố cũng luôn cố gắng làm hết.

Năm tôi học đại học, khi đó sức khỏe của mẹ tôi cũng đã khá lên nhiều, nên mẹ tôi quyết định lên Hà Nội làm osin cho nhà người ta để kiếm tiền trang trải nợ nần cùng với bố. Bố không muốn mẹ đi, nhưng thực tình hoàn cảnh kinh tế gia đình tôi mỗi lúc một bế tắc hơn, một mình bố gần như không thể gồng gánh nỗi nữa.

Mẹ tôi vừa đi được vài ngày thì tôi nhận được thư của bố, gọi là thư nhưng thục ra chỉ là một mẩu giấy ô li nhăn nhúm, bố cũng chỉ viết được vài dòng ngắn ngủi: "Thắm con, con có khỏe không? Con ở trên đó học hành thế nào? Con cố gắng giữ sức khỏe đừng để bị ốm nhé. Con đã tới chỗ làm của mẹ chưa? Con thấy ở đó thế nào? Người ta đối xử với mẹ con có tốt không?". Vẻn vẹn mấy chữ ấy thôi, mà nước mắt tôi cứ nhòe đi, tôi chạy ra bưu điện gọi về cho bố. Tôi nói với bố, con nhận được thư của bố rồi, mẹ và con đều khỏe, bố và anh ở nhà có khỏe không? Bố nói đều khỏe cả. Rồi tôi im lặng không biết nói gì hơn, quãng chừng vài giây sau tôi mới thấy giọng bố nghẹn đi, bố nói: Bố nhớ mẹ và con lắm, bố xin lỗi vì không lo được cho mấy mẹ con, phải để mẹ con đi làm osin như vậy... Tiếng khóc của tôi vỡ òa sau câu nói của bố, lúc đó tôi cũng chỉ có thể nói với bố: "Con cũng nhớ bố và anh, bố và anh giữ gìn sức khỏe nhé"! Rồi vội cúp máy.

Tính bố tôi lầm lì ít nói, không bao giờ biết nói những lời hoa mỹ tình cảm, nên những lời bố vừa nói, với tôi giống như một thứ âm thanh kì diệu được phát ra từ trái tim của bố.

Tôi từng nghĩ gia đình tôi chẳng có gì đáng để tự hào cả, vì gia cảnh quá nghèo, nghèo thì có gì mà đáng tự hào, thế nhưng bố giúp tôi nhận ra tôi đang thực sự có một thứ quý giá đến mức nào, đó là một gia đình có tình yêu thương của bố, của mẹ.

***

Theo nội dung của cuốn sách Bơ Đi Mà Sống của tác giả Mèo Xù
DMCA.com Protection Status
Từ Khoá

#buttons=(Chấp nhận !) #days=(20)

Trang web của chúng tôi sử dụng cookie để nâng cao trải nghiệm của bạn. Tìm hiểu thêm
Accept !