Có một bóng hình ta luôn tìm

 GTHN - Dường như mỗi người chúng ta, trong vô thức, đều tìm kiếm một bóng hình.

co-mot-bong-hinh-ta-luon-tim-kiem

Nhóc em trai của bạn tôi 5 tuổi rồi vẫn ngủ với mẹ. Không chỉ là ngủ cùng, mà cu cậu không thể ngủ được nếu không có mẹ bên cạnh. Nó sẽ mếu, sẽ khóc, rồi sẽ mất ngủ cả đêm nếu không được chạm tay vào mẹ để chắc chắn Người vẫn ở bên, sẽ vỗ về nó nếu lỡ đêm giật mình. Tôi hay cười chê chuyện đó và bảo "Tách thằng bé ra khỏi mẹ đi. Lớn rồi phải ngủ riêng chứ!". Tôi là đứa bé từng nằng nặc đòi Mẹ cho ngủ riêng đây này, vì tôi thích thế, còn Mẹ thì lúc nào cũng muốn con gái vào thủ thỉ ôm ấp. Ôi, nghe qua mình thật giống động vật máu lạnh quá.

Nói thế thôi, tôi cũng không rời được mẹ. "Rời mẹ" ở đây, tất nhiên không giống nhóc 5 tuổi kia, tay phải chạm tay và đầu phải rúc vào ngực. Nhưng tôi bất an nếu một ngày Mẹ không gọi điện cho mình. Sau này, tôi không còn chờ Mẹ gọi nữa. Tôi chủ động gọi về, và dù là gọi cho bố và toàn nói chuyện với bố, nhưng tôi căng tai nghe trong điện thoại có tiếng vang của Mẹ, để chắc chắn Người vẫn ở đó. Tiếng vọng đó làm tôi an yên, và giấc ngủ đêm cũng lành, y hệt thằng bé con cần có mẹ ngủ bên vậy.

Suốt thời dở dở ương ương, tức là lúc dậy thì ấy mà, tôi "hắt hủi" Mẹ. Tôi và Mẹ không hợp nhau lắm, bởi tôi bướng và không thích nghe lời, còn Mẹ thì quá yêu tôi theo cách của bà (dĩ nhiên là cách mà tôi không thích). Thế là không có ngày nào là không cãi cọ. Tôi chưa bao giờ hỗn, nhưng cũng không ngoan; còn Mẹ cũng rất to tiếng, nhưng không bao giờ giận dữ gọi tôi "mày, cô" hay bằng bất cứ từ nào khác ngoài từ "con". Một lúc sau, Mẹ lại ôm tôi đi ngủ. Giờ là lúc tôi cảm thấy chính Mẹ cũng an yên khi có tôi ở bên cạnh. Và tôi cãi Mẹ thế thôi, nhưng những lúc bình thường tôi cưng nựng Mẹ như nựng trẻ con ấy. Tôi phát hiện ra tôi thích ôm Mẹ, và tôi chỉ thực sự thoải mái khi ôm Mẹ mà thôi. Tôi không có cái cảm giác chạm vào một người khác, mà giống hệt như ôm một phần tách rời của cơ thể mình. Tôi ôm Mẹ, và bạn biết đấy, cơ thể tôi, máu thịt tôi chính là một phần trích ra của Mẹ. Bởi thế, khi ôm, hơi ấm từ vòng tay sẽ tự động chuyển tín hiệu lên não "Đây chính là nhà". Mẹ là Nhà. Mẹ là cội nguồn của tôi. Mẹ là cội nguồn của tất cả.

Tôi cảm nhận rõ hơn hết những điều trên khi Bố Mẹ tôi đi chơi Sài Gòn. Đằng nào thì tôi cũng ở Hà Nội và không sống cùng Bố Mẹ, nên hai người đi chơi thì cũng không khác ở nhà là mấy. Ấy thế mà tôi sốt ruột lắm. Tôi gọi thường xuyên và bắt Bố kể càng nhiều càng tốt về chuyến đi. Tôi sốt sắng đếm ngày Bố Mẹ về. Tôi có cảm giác rõ ràng, là bất kể tôi đi đâu, cách nhà nửa vòng Trái Đất đi chăng nữa, chỉ cần Bố Mẹ tôi ở nhà thì tôi vẫn luôn tìm được đường về. Giống như, bạn dùng compa vẽ một vòng tròn ấy, vòng tròn rộng đến mấy thì bạn vẫn lần về được một cái tâm ban đầu.

Tuần trước tôi và chị gái đưa cháu ra công viên chơi. Cháu tôi chưa đầy hai tuổi, cái tuổi mà Mẹ là cả thế giới, còn những thứ khác cộng lại là cái đinh. Đùa đấy, nhưng nói chung tầm này trẻ quấn mẹ lắm. Nhưng khi ra công viên chơi thì lại khác. Ở công viên, có bao nhiêu là trẻ con khác, rồi những xe bán bóng bay chong chóng, đương nhiên nhóc con hai tuổi thích mê mà bớt chú ý đến mẹ. Cháu tôi chạy lung tung từ chỗ nọ sang chỗ kia (khổ, mới biết đi nên cuồng chân!), đứng ở hàng bóng bay rồi nghịch đủ thứ đồ chơi bày bán của người ta. Tôi đi theo nó, còn mẹ nó ngồi một chỗ ngắm con. Chơi một lúc, cháu tôi quay ra chỗ cũ thì một vài đứa bé khác đứng che mất mẹ nó. Thế là cháu tôi, bao nhiêu vui mừng lúc trước biến mất hẳn. Nó ngơ ngác. Nó nhìn quanh quất để tìm kiếm mẹ. Rồi khi nhìn thấy, nó chạy ào đến ôm mẹ và thở phào "Đây rồi!". Tôi bất giác nhớ đến chính mình cách đây như đã lâu rồi, mẹ đưa tôi đến trường mẹ chơi, rồi thế quái nào tôi lạc mất mẹ. Tôi đã khóc ròng đi tìm mẹ, và đến khi có cô tốt bụng dẫn tôi ra chỗ mẹ, tôi cảm thấy như đã tìm lại cả thế giới.

Dường như mỗi người chúng ta, trong vô thức, đều tìm kiếm một bóng hình. Lúc nào cũng thế. Một người khiến ta an yên khi chạm vào, khi nhìn thấy, hoặc thậm chí chỉ cần nghĩ về. Cái ý nghĩ bóng hình đó một lúc nào biến mất khiến ta rùng mình - thế giới đáng sợ biết bao khi họ đột nhiên biến mất. Tôi nghĩ ánh mắt của cháu tôi khi không nhìn thấy mẹ cũng giống hệt của em trai bạn tôi khi mẹ nó không nằm cùng, và giống hệt tôi năm nào. Nó cũng giống hệt một chàng trai bỗng lạc mất người con gái anh yêu nhất, một cô gái đang mỏi mắt tìm người mình yêu giữa đám đông, và giống hệt ánh mắt bạn khi tìm một người bạn cho là quan trọng nhất. Chúng ta không nhận ra đâu, cho đến khi bóng hình đột nhiên biến mất, và mắt ta tự động dáo dác kiếm tìm, cho tới khi nào thấy thì thôi. Trái tim lại yên vui trở lại.

Đó là khi ta nhận ra, bóng hình đó là cả thế giới đối với ta. Chỉ cần họ ở đó, thì ta đi đâu trong cuộc đời này cũng vẫn yên bình.

DMCA.com Protection Status
Từ Khoá

#buttons=(Chấp nhận !) #days=(20)

Trang web của chúng tôi sử dụng cookie để nâng cao trải nghiệm của bạn. Tìm hiểu thêm
Accept !