GTHN - Anh mời em tới dự hôn lễ của anh. Anh do dự nhiều lần trước khi mở lời.
Anh nói: "Xin lỗi nếu điều đó khiến em buồn. Nhưng anh muốn được tất cả những người thân yêu chúc phúc. Và em đã từng là người mà anh yêu nhất. Chỉ là chúng ta có duyên nhưng không có phận".
Em mỉm cười nhận lời đồng ý.
Em trang điểm thật đẹp, ăn mặc thật nổi bật, em tự tin trên đôi giày cao gót tới dự hôn lễ của anh.
Khoảnh khắc nhìn anh cầm tay người khác không phải là em tiến vào lễ đường.
Tim em nhói lên một nhịp, miệng em cười nhưng em biết mình không vui.
Em ích kỉ giống như một đứa con nít, người đã từng thuộc về mình, em không muốn nhìn thấy thuộc về ai khác.
Cho dù, bản thân em thừa biết chúng mình, thực sự đã không còn phù hợp từ lâu.
Nhìn anh cùng cô dâu cầm ly rượu đi mời quan khách.
Em sợ khoảnh khắc phải đối diện với cả hai.
Em vội vàng xách túi ra về khi rượu mừng còn chưa kịp uống.
Em chợt nhận ra,
Đi dự đám cưới người yêu cũ cần nhiều hơn một lòng dũng cảm.
Và em mãi mãi chỉ là kẻ hèn nhát mà thôi.
***