GTHN - Tôi sinh ra, lớn lên rồi lập nghiệp ở ngay tại đất Bắc, nhưng bạn bè của tôi phần nhiều lại ở trong kia, trong Sài Gòn, ở cái nơi mà chúng nó bảo một năm chỉ có hai mùa, một mùa nóng và một mùa cực nóng.
Bạn Sài Gòn, khiến tôi ngạc nhiên khi chưa từng gặp mặt nhau bao giờ, nhưng khi tôi nói tôi sẽ vào Sài Gòn thì bạn Sài Gòn nhất quyết ra tận sân bay đón tôi.
Tôi nói tôi tự biết bắt taxi để tới, bạn Sài Gòn không chịu, dù sợ nắng cháy tay lắm, mà vẫn cứ chạy xe ra sân bay chờ đón tôi cho kì được.
Lúc tôi tỏ vẻ áy náy, bạn Sài Gòn mắng vốn, "Tính gì kì cục, người ta bảo quý là quý, thương là thương, có thường thì mới lo".
Lần đầu tiên gặp nhau, bạn Sài Gòn nhào đến ôm tôi thật chặt. Tính cách bạn Sài Gòn là vậy đó, không cần vòng vo, có gì nói đó, thích ai là thể hiện ra liền.
Nhiều lúc nói chuyện với bạn Sài Gòn mà cảm tưởng hai đứa đến từ hai hành tinh khác nhau.
Tôi nói lấy giúp Mèo đôi tông ở đằng kia. Bạn Sài Gòn trợn mắt quay qua hỏi, đôi tông là cái gì vậy?
- Đôi tông là đôi tông chứ đôi tông là cái gì.
- Không biết đôi tông là cái gì.
- Đôi tông là đôi tông để đi, nó kia kìa, màu xanh đang ở cạnh chân anh đó.
- Ủa cái này là dép kẹp chứ đôi tông gì.
- Nó là tông mà.
- Nó là dép kẹp, khổ quá, hồi nào tới giờ có ai gọi cái này là tông.
- Trời ơi từ lúc em sinh ra tới giờ thị nó đã là đôi tông rồi.
Ừ, vậy đi, Nam với Bắc thôi mà cứ như hai hành tinh khác nhau.
Lần khác.
Bạn Sài Gòn kêu:
- Lấy giúp anh cái chén.
- Đây chén đây.
- Cái này là cái ly mà.
- Trời ơi ly cũ ng là chén, chứ theo anh cái chén là cái gì.
- Nó đây này.
- Nó là cái bát chứ?
- Nó là cái chén, trong này ai cũng gọi vậy hết.
Ừ thôi vậy đi, nó là cái bát chén, cãi nhau hoài mệt quá.
Rồi hai đứa nhìn nhau nhe răng cười.
Nếu bạn Hà Nội giống như những cơn mua phùn rả rích, tình cảm dành cho nhau cũng cứ từ từ mà ngấm, không ầm ĩ vội vàng, có yêu, có thương đó mà cũng ít khi thể hiện bằng lời.Còn bạn Sài Gòn giống như những cơn mưa rào, mưa lớn lắm, ồn ào và nhiệt thành, thích ai thương ai là thể hiện ra liền, không chần chừ.
Bạn Sài Gòn đôi lần khiến tôi hiểu lầm vì cái thói ăn nói bỗ bã, có khi là đùa hơi quá. Nhưng tính cách bạn Sài Gòn là vậy, trước mặt bạn bè thân thương rồi, họ không thích phải giữ mình. Bạn Sài Gòn nói trước mặt bạn bè mình có sao cứ là mình như vậy, giấu giếm cho cho mệt. Lúc tôi trở về Hà Nội, bạn Sài Gòn ôm tôi, nói, mai mốt buồn buồn lấy ai ra để mắng mỏ chọc cho tức, giỡn chơi bây giờ.
Ừ, ở cạnh bạn Sài Gòn chẳng có thời gian nào để buồn hết.
***