GTHN - Thế giới bên ngoài nỗi buồn vẫn vậy, vẫn tấp nập, đam mê đầy quyến rũ. Ta lại cười. Và dường như trái tim ta lại rung rinh.
1. Một ngày đẹp trời, cuộc sống độc thân bị đảo lộn khi Hắn xuất hiện. Sở hữu một khuôn mặt đẹp cùng nụ cười tỏa nắng, Hắn đến mang theo bao hi vọng, niềm tin và khát khao về một cuộc tình cháy bỏng. Từ ngày có Hắn ở bên, lòng ta ấm áp hơn, trái tim rộn ràng hơn, khoảng trống giữa các ngón tay được lấp đầy khiến ta có một cảm giác thật an toàn. Chuỗi ngày có Hắn ở bên, thời gian ta dành cho bạn bè vơi bớt, nỗi nhớ nhung cồn cào khiến ta chỉ muốn ở bên Hắn. Thế là ta cắt xén thời gian học tập, giảm bớt thời gian cho gia đình, cắt triệt các cuộc hẹn cafe cùng nhóm bạn. Thế giới ta, bây giờ chỉ có Hắn.
Chưa bao giờ ta nghĩ tình yêu lại tuyệt vời đến vậy, nó khiến ta thổn thức không thôi, khao khát ngay khi có nhau và nhung nhớ ngay khi ở cạnh. Với ta là thế, bầu trời trong ta ngập bóng hắn.
Đến một ngày, trời vẫn đẹp như hôm Hắn đến, vẫn khuôn mặt đẹp, nụ cười tỏa nắng ấy nhưng bàn tay hắn đang nắm lấy tay ai khác, ánh mắt hắn đắm đuối nhìn cô gái cạnh bên mà không phải ta. Ôi, ta chao đảo, ta chênh vênh, ta nghiêng ngả và ta đổ sụp xuống trước tòa lâu đài tình yêu đang vỡ vụn.
Hắn đi rồi, mối tình đầu đẹp nhưng nhuốm khổ, vui nhưng đau đớn và vụn vỡ trong sự khốn nạn của người – thương.
2. Dòng thời gian lạnh lùng bỏ mặt ta đau đớn, thế giới kia hững hờ mặc kệ ta xót thương, bóng đêm độc ác không cùng ta khóc thương và giật mình ta nhận ra, vạn vật không ngừng lại chỉ có ta ngu dại làm chậm bước tương lai.. Ta đứng lên và bước ra ánh sáng, khóe mắt vẫn hơi đau, tim vẫn khá nhói, đầu óc vẫn ong ong một bóng hình nay đã thuộc về quá khứ. Mùi không khí vẫn ám ảnh kỉ niệm, góc quán quen nhiều lần làm ta nhớ, nhưng quan trọng là ta đã có thể bước đi. Ta nhận ra, bước đi để quên đi quá khứ còn hơn ủ rủ chôn chặt tương lai.
Thế giới bên ngoài nỗi buồn vẫn vậy, vẫn tấp nập, đam mê đầy quyến rũ. Ta lại cười. Và dường như trái tim ta lại rung rinh.
Không còn cuồng nhiệt như thuở nào, không còn loạn xạ hay khao khát của cái thời mới biết yêu nhưng nó đủ rung rinh để đẩy những cảm xúc mãnh liệt ngày nào về quá khứ. Ta lại đến bên Hắn, nhẹ nhàng nhưng chân thật, sâu lắng và bình yên.
Bên Hắn, không có cãi vã của con nít mà chỉ có yêu chiều của lãng mạn, không có giận hờn của trẻ trâu mà chỉ có lắng nghe và chia sẻ, bình yên và tin tưởng. Có lẽ, bức tranh về một mối tình đẹp đã trở nên hoàn hảo. Nhưng không! trái tim vốn là kẻ ngang bướng và lý trí luôn biết cách chớp lấy thời cơ.
Lý trí không có phép con tim hoang mang trước một tình yêu không được đảm bảo về vật chất, lý trí cho rằng, yêu nhau bằng con tim nhưng hôn nhân chỉ dựa vào tình yêu thì không thể bền vững. Và thế là chiến tranh, một bên là tiếng gọi con tim, một bên là thách thức của lý trí. Ta chậm lòng suy nghĩ, ừ thôi ta buông. Cánh cổng tương lai chỉ vừa mở, cơm áo gạo tiền cuốn ta đi.
3. Thấm thoắt ta có chút công danh, tiền với ta dường như không còn là vật phẩm xa xỉ nhưng tình thì lại quá xa vời. Guồng xoáy công việc cướp mất của ta thời gian hò hẹn và yêu đương. Giật mình! Bạn bè đã có đôi, bữa cafe cuối tuần đã có vài cháu nhỏ, hộp thư trước nhà đầy ắp thiệp hồng. Ta già thật rồi sao.
Yêu thôi, yêu nhanh còn cưới, yêu gấp còn kịp và thế là ta yêu vội. Hắn của ta không phải là hoàng tử ta vẫn mơ ngày còn bé, không có nụ cười tỏa nắng như mối tình đầu hay cảm giác an nhiên như những mối tình sau này, Hắn của ta, chỉ đơn giản là một người – được – chọn, xuất hiện đúng lúc ta cần và bên ta mãi mãi như sự an bài của duyên số.
Tình yêu sau hôn nhân. Ta tự tìm cho mình cảm giác yêu sau những gần gũi đời thường, những sở thích, món ăn hay đơn giản là thói quen sinh hoạt của Hắn tự bao giờ sẽ trở nên quen thuộc với ta đến lạ. Cho đến một ngày con ta gọi Hắn là Ba, Hắn gọi Ba Mẹ ta là Ba Mẹ Hắn thì ta nhận ra rằng, giá trị của tình yêu đôi khi nằm ở những điều đơn giản nhất.
Dọc suốt dòng đời, ai biết được ta sẽ gặp ai, nhưng chắc chắn sẽ có người may mắn là mối tình đầu của ai đó, một kẻ lãng đãng bên hành trình yêu và một tên khù khờ xuất hiện đúng lúc để cho kết thúc có hậu sau một loạt những lựa chọn nắm rồi buông, vui rồi buồn, hạnh phúc rồi chia ly.
Thôi nhé! xuôi mình trên dòng sông số phận, chiếc thuyền duyên cứ đi thì ta cứ gặp, có neo thì có ta có ở và hẹn Người ở nơi đỗ cuối cùng.