GTHN - Thì cuộc sống vẫn cứ phải diễn ra như những ngày có anh, với một vài điều khác…
Em vẫn ngày ngày đến công ty, mở máy tính, làm những công việc mà em vẫn yêu thích hàng ngày. Những công việc tưởng như nhàm chán ấy sẽ mang lại cho em sinh khí, sức lực, cho em nụ cười và những món tiền đủ để em nuôi sống mình mà không cần dựa vào anh.
Không có anh, em sẽ tự dắt xe cho mình mỗi sáng, để rồi bon bon trên đường, khẽ mỉm cười khi nhìn thấy một ánh nắng le lói trong mùa đông; khẽ đỏ mắt khi gió xuân mơn man làm tóc em tung bay trên phố khiến mắt ai đó phải liếc nhìn.
Không có anh, em sẽ sánh vai cùng bạn tung tăng trên phố, trên những con đường đầy những váy áo nhiều màu, sẽ la cà phố xá cùng bạn bè, sẽ nằm dài đọc truyện hay nghe nhạc trong ánh nến lung linh mà không cần phải coi đó là một phần thưởng hay một món quà chỉ có thể đến vào những ngày lễ.
Nhà không có đàn ông, thì sẽ thế nào nhỉ?
Thì em vẫn cùng con đến trường mỗi sáng, cùng nhau tan làm, tan học rồi cùng nhau tung tăng trên phố, về nhà hay đến quán ăn để vừa xúc cho nhau, vừa cười với nhau đầy âu yếm.
Cái quạt hỏng, cái bóng đèn cháy, em sẽ mượn thang (hay là sẽ đi mua ngay sau khi viết những dòng chữ này) để thay, để sửa vì ngày xưa đi học, em đã được thầy dậy cách xem tóc bóng đèn khi hỏng nó sẽ rơi ra, thầy cũng dậy em cách bỏ cái hỏng đi để thay vào đó một cái mới, tốt đẹp hơn.
Xe em hết xăng rồi, thật chán khi tối qua em quên chưa đổ, vậy là em lại tự mình đẩy nó đi hay nhờ ông xe ôm chạy ra cây xăng mua tạm một ít.
Không có anh, em thấy mình thật giỏi giang và phi thường. Em làm được những việc mà từ ngày mẹ sinh em ra, em chẳng khi nào nghĩ mình sẽ làm; em khám phá được sức mạnh của chính em và em thấy mình được sống – một cuộc sống đầy sắc màu và không dựa dẫm.
Cuộc sống cứ diễn ra như những ngày có anh – chỉ khác có đôi chút chạnh lòng:
Cuối tuần rồi mà, sao mẹ con vẫn lủi thủi một mình cùng nhau.
Hình như em ốm rồi, sao chẳng có ai bên cạnh ngoài những người mặc áo trắng – nhạt nhẽo và vô tâm.
Lễ – Tết đến ngoài ngõ, sao trong nhà vẫn lạnh?
Đàn ông – đàn bà ở bên nhau, chia sẻ với nhau những buồn, vui, những hạnh phúc và đau khổ, thế mới thành cuộc sống.
Đôi khi, cuộc sống không tròn như mình muốn cũng như mỗi người sẽ thấy thiếu hụt, sẽ thấy vòng tròn cuộc sống dường như thiếu một mảnh ghép quan trọng. Có người chấp nhận sống cùng mảnh ghép không hoàn hảo của mình – có người sống mà không cần đến mảnh ghép đó và có người sẽ đi tìm cho mình mảnh ghép phù hợp. Sự lựa chọn nào cũng có giá của nó. Sống là phải biết chấp nhận, câu đó người con gái nào trước ngày đi lấy chồng cũng được nghe. Lý thuyết không sai bởi con người không ai hoàn hảo – cũng như người khác đang nghĩ về mình như một mảnh ghép không tròn.
Có một vòng tròn rất tự hào về bản thân mình, nó tròn rất hoàn hảo.Thế nhưng một ngày khi nó thức dậy thì nó thấy mình mất đi một cái góc lớn hình tam giác. Nó buộc phải đi tìm hình tam giác ấy ghép vào lại cho mình để mình có một thân hình tròn vành như ngày xưa. Thế nhưng khi mất đi hình tam giác thì nó lăn rất chậm chạp, vì thế nó khám phá được rất nhiều điều quanh cuộc sống.
Đến một ngày kia khi nó tìm được cái mảnh vỡ và ghép lại, thì nó cảm thấy nó lăn đi quá nhanh và nó nhận thấy thế giới xung quanh nó khác hẳn khi nó lăn nhanh như vậy. Nó bèn dừng lại ở bên đường rồi chậm chậm lăn đi.
Bài học cái vòng tròn tặng cho chúng ta điều thật kỳ lạ là khi người ta mất đi một cái gì đó thì lại thấy mình hoàn hảo.
Thế đấy, đôi khi, nhờ có “không anh”, em nhận ra mình phi thường dù không hoàn hảo!