GTHN - Bữa đó tôi ngồi uống cafe cùng bạn, có hai chị lớn hơn tôi chừng vài tuổi. Một chị vẫn đang sống với chồng và con, còn một chị thì đã li hôn. Nhưng trong câu chuyện của hai chị, hoàn toàn chẳng có chủ đề gì khác ngoài việc họ thi nhau kể tội đàn ông, cứ như cách nghĩ của hai chị, thì đàn ông tốt nhất không nên tồn tại trên đời.
Chẳng riêng gì hai chị ấy, bây giờ đi đến đâu, tôi cũng nghe thấy những câu chuyện, những lời oán trách của đàn bà dành cho đàn ông. Cứ như thể mọi buồn đau khổ sở có trên đời đều do đàn ông gây ra.
Đàn bà trách móc đàn ông lăng nhăng, phụ bạc, trách móc đàn ông ích kỉ lười biếng, trách móc đàn ông ham chơi vô tâm.
Đàn bà kể lể đã hao mòn tuổi thanh xuân, hao mòn nhan sắc vì đàn ông và những đứa con của anh ta.
Nhưng tôi thấy, đàn bà thực ra cực kì vô lý:
Đàn bà vô lý ở chỗ luôn kể xấu đàn ông, nhưng chính đàn bà lại đau khổ vật vã vì những kẻ xấu xa đó.
Đàn bà kể lể vì chăm sóc đàn ông, hi sinh cho đàn ông, mà họ chẳng có thời gian dành cho mình nữa. Nhưng rõ ràng là đàn bà tự nguyện yêu đàn ông, tự nguyện tin đàn ông, rồi tự nguyện chăm sóc, lo lắng mọi thứ cho đàn ông mà. Có ai bắt ép đâu, đều là do tự nguyện hết mà?
Tôi nghĩ, đàn bà chúng ta sẽ có một cuộc đười thanh thản hơn, nếu như thôi trách móc và oán hận đàn ông.
Nếu không tin thì đừng yêu, nếu không cảm thấy thoải mái hạnh phúc thì đừng làm. Đã làm thì đừng trách móc, cho đi sao sẽ nhận lại được về như thế.
Còn nếu cảm thấy mình chỉ có cho mà không hề có nhận và cảm thấy dằn vặt mình vì điều đó thì ngưng lại, đừng cho đi nữa.
Đã là yêu thương mà cứ đông đếm chuyện thiệt hơn, thì mệt mỏi lắm, vì làm gì có định lượng nào đong đếm được tình yêu đâu.
***