1. Người bình thường bại bởi chữ lười, người có tài bại bởi chữ kiêu
Trên đời này có hai loại người ắt phải đối diện với thất bại, thứ nhất là lười biếng, thứ hai là kiêu ngạo, Loại người đầu tiên thì gặp bất công việc gì cũng "để mai tính", rồi kết quả chẳng làm được gì.
Loại người thứ hai thì thường không để ai trong mắt, cho rằng mình là người tài giỏi nhất, là trung tâm của vũ trụ. Kết quả sau cùng cũng thất bại nặng nề.
2. Sống không cần phải lấy lòng người khác
Để lấy lòng tất cả mọi người là điều không thể. Làm người mà suốt ngày suy nghĩ cách lấy lòng người khác thì cũng chẳng nhận về được kết quả tốt đẹp gì.
Thân cận người khác phải là tình cảm tự nhiên chứ không thể dụng tâm cố ý, thời gian đi lấy người khác chi bằng làm những việc tốt mình, tốt người. Lấy lòng người khác, dựa vào người khác chẳng bằng tự thân vận động, chinh phục mục tiêu của mình.
3. Dụng tâm làm tốt những việc nên làm
Đời người tuy dài mà ngắn, thay vì dùng thời gian lãng phí vào chuyện không đâu thì nên dành thời gian làm những việc ý nghĩa. Từng có vị cao nhân nói rằng; "Trên đường có người mắng ta, ngay cả quay đầu nhìn lại ta cũng chẳng màng, nguyên do là ta không muốn biết người nhàm chán đó là ai”.
Làm người thì đừng nên tổn thương người khác. Làm người, trước tiên hãy học cách lĩnh hội cuộc sống cho riêng mình rồi hãy nghĩ việc khác. Đặc biệt là những người trẻ lại càng phải cố gắng nhiều hơn.
4. Đừng cố gắng truy đuổi vinh quang thế tục
Làm người mà chỉ sớm chiều truy đuổi những thứ được người khác tán đồng thì cuối cùng điều nhận được chính là mất đi niềm vui, hạnh phúc của chính mình. Bình phẩm của thế tục khiến ta mất đi cá tính, chỉ điểm của thế tục khiến ta mất đi nhận thức đúng sai.
Sống vì tiền bạc thì tiền bạc sẽ khiến cho ta sáu thân không nhận, sống vì quyền thế thì quyền thế sẽ khiến cho ta lớn gan làm bậy, sống vì danh vọng thì danh vọng sẽ khiến ta vì danh mà bại. Học cách thưởng thức được chính mình đó mới là chìa khóa của hạnh phúc.
5. Biết trân trọng chính mình mới có được cuộc sống chân chính
Làm người hiểu được chính mình còn khó hơn hiểu được người khác gấp vạn lần cũng như trân trọng chính mình khó hơn trân trọng người khác. Có được sức khỏe thích đáng và tâm lý tự tôn đầy đủ, kiên cường đối diện với sóng gió cuộc đời. Không vì mê hoặc bề ngoài của xã hội mà đánh mất đi bản thân, không vì khó khăn nhất thời mà phủ định chính mình, ấy mới là điều trân quý.
6. Trong họa có phúc, trong phúc có họa
Cuộc đời có được thì chắc chắn sẽ có mất. Vạn vật trên đời luôn tương sinh tương khắc, họa là căn nguyên của hạnh phúc và phúc chính là mầm mống tạo nên tai họa. Vậy nên, khi vui vầy hạnh phúc cũng chớ quên tu sửa chính mình, cũng như khi tai ương ập đến đừng chán chường buông bỏ.
Bởi sau điều tai họa ắt là điều hạnh phúc. Làm người trân trọng chính mình khó hơn muôn phần so với việc trân trọng người khác.
7. Điều quan trọng là sống sao cho đời thực tế
Sống cuộc sống của mình sao cho mỗi ngày đều là ngày hạnh phúc, mỗi ngày đều cảm nhận được hạnh phúc, an lạc đong đầy mới là thực tế.
Nếu mỗi ngày đều sống trong lo lắng, tai ương, u sầu về quá khứ, vậy chúng ta sẽ chẳng có được 1 ngày vui vẻ, an lạc. Cũng như sống suốt ngày cứ mãi bận tâm suy nghĩ những điều xa vời thực tế, không thể thực thi thì sao tâm thân được bình an.
8. Khi đắc ý không quên hình, khi thất ý không quên thái
Con người khi đắc ý dễ đánh mất đi hình tượng của mình, quên đi bản thân là ai, dễ dẫn đến lời nói hành động không hợp với lễ, không đúng với đạo, đi đến sai lầm. Trong nghịch cảnh chính là lúc cần đến sự nhẫn nại, nếu không ắt sẽ sớm nhận thất bại.
Khi thất ý, con người dễ quên đi thái độ của mình, một khi thái độ không còn thì tương lai chẳng biết ra sao, khiến cho tư duy tuyệt vọng, hành động sai lầm. Vậy nên, khi đắc ý phải giữ mình, khi thất ý cần phải giữ thái, thái độ trầm tĩnh, bình lặng mới không dẫn đến sai sót.
9. Làm người, đối nhân dùng tình cảm, đối việc dùng lý trí
xử lý công việc thì không thể dựa vào tình cảm của mình mà làm, nếu không ắt gặp phiền phức. Có đôi khi cảm giác của con người là sai trái, sự việc nó không nhất định là đơn giản như những gì chúng ta nghĩ, như những gì chúng ta thấy ở bề mặt. Chỉ khi một người có thể dùng lý trí mà làm việc mới có thể tránh khỏi những sai lầm không đáng có. Xử lý công việc một cách lý trí mới giúp ta không phải ôm hận và tiếc nuối.