GTHN - Có những thứ tưởng không bao giờ thay đổi, nhưng theo thời gian đều có thể thay đổi. Tôi tin rằng ai rồi cũng sẽ thay đổi, chúng mình chắc chắn không bao giờ mãi mãi giống như bây giờ.
Cách đây vài năm, mỗi khi đi tiệc tôi luôn thích mặc minijuyp, tôi yêu thích chúng vì trong chúng thật quyến rũ, chúng tôn lên đôi chân dài thẳng tắp của tôi, bởi suy cho cùng trên cơ thể tôi chỉ có duy nhất đôi chân đẹp là lợi thế. Ấy vậy mà bây giờ, trong tủ đồ của tôi, những chiếc minijuyp không còn là ưu tiên số một nữa. Thậm chí rất hiếm khi tôi mặc đến chúng.
Có một khoảng thời gian tuần nào tôi cũng đi bar chơi, tôi thích cái không khí ồn ào náo nhiệt của bar, tôi cùng đám bạn nhảy nhót say mê, cho tới khi mệt lử mới quay về nhà. Thế rồi thời gian trôi đi, như bây giờ, tôi ngỡ ngàng nhận ra tôi đã thay đổi từ lúc nào mà bản thân cũng không thể ý thức được. Tôi không còn thích đi bar để nhảy múa hò hét nữa, thỉnh thoảng tôi vẫn đến những nơi đó, nhưng chọn một góc khuất nhất, chỉ để uống rượu, và yên lặng ngắm nhìn những người trẻ nhảy nhót, tôi thấy lại hình ảnh của mình vài năm trước đây.
Hóa ra cứ đến một cái ngưỡng nào đó, tôi hay bạn, chúng mình đều sẽ tự nhiên thay đổi như vậy. Vì chúng mình không còn là những người trẻ đơn thuần nữa, chúng mình là những người trẻ đã lớn, đã trưởng thành.
Lúc còn trẻ chúng mình luôn đặt cái tôi của bản thân lên rất cao, chúng mình nghĩ cái tôi của bản thân là sự thiêng liêng bất khả xâm phạm. Nhưng khi trưởng thành rồi chúng mình mới biết, cái tôi đúng nghĩa phải là cái tôi được đặt ở ngang bằng và dung hòa với tất thảy.
Lúc còn trẻ chúng mình cho rằng, thắng được người khác, khiến người khác sợ có nghĩa là chúng mình giỏi. Nhưng lớn rồi mới thấy giỏi là khiến người khác nể chứ không phải khiến người khác sợ.
Lúc còn trẻ chúng mình luôn nghĩ nếu bản thân có gì là phải show ra cho người ta thấy. Lớn rồi mới biết càng những thứ mình có càng nên giữ riêng lại cho mình, nếu ai muốn thấy, hãy để người ta đi tìm.
Khi còn trẻ, ai cũng thích vui chơi ồn ào, thích thể hiện, thích chứng tỏ mình bằng những thứ bắt mắt, có lẽ đó là do lòng nhiệt thành của tuổi trẻ, chẳng có gì đáng trách cả.
Nếu hỏi tôi có từng hối hận về một khoảng thời gian nào đó đã qua trong quãng đời tuổi trẻ của mình hay không? Thì câu trả lời là không, nếu quay lại, tôi vẫn chơi, vẫn sống như vậy.
Tôi quan niệm tuổi trẻ không phải lúc nào cũng cứ phải nỗ lực, cố gắng, với quyết tâm, ý chí này nọ. Cứ cho tuổi trẻ có những lúc được bồng bột, được dại khờ. Bởi có đổi khi sự trưởng thành của tuổi trẻ được tạo nên từ sau những bồng bột, những dại khờ ấy.
Hoặc ngược lại, nếu ai đó hỏi tôi, có khi nào tôi ước sẽ trẻ lại vài tuổi để làm được nhiều việc hơn nữa hay không? Hoặc có ước muốn kéo dài thời gian tuổi trẻ? Tôi trả lời, vĩnh viễn là không. Bởi tôi biết những gì tôi đã tạo dựng được là nhờ tôi đã đi qua những năm tháng tuổi trẻ để trưởng thành, mỗi thứ đến với tôi trong cuộc đời này đều cần có thời điểm, không bước đi, không tự trải qua thì làm sao có.
***