Cảm ơn anh, chàng trai!

GTHN - Tôi thích cảm giác đưa tay chạm vào những vùng hói ở trên đầu anh, miết qua, miết lại như một đứa trẻ nghịch ngợm. Với tôi, cảm giác đó thật đặc biệt.
cam-on-anh-chang-trai

Tận đến mãi sau này, khi đã trở thành người – dưng, những lần nghĩ và nhớ về anh tôi mới phát hiện ra, điều làm tôi nhớ nhất ở anh chính là cái đầu cạo trọc. Anh giải thích với tôi rằng, thực ra đàn ông trong gia đình anh đều bị hói do di truyền. Ông anh, bố anh, anh họ anh… mọi người đều như thế cả. Anh hỏi tôi có ngại không, khi ngồi cùng một người có vẻ ngoài khác người khác như thế. Tôi chỉ lắc đầu và mỉm cười.

Anh kể cho tôi nghe về thời anh học cấp 3, lúc ấy vì ngượng với bạn bè anh còn cố gắng dấu những khoảng đầu thưa bằng khăn và mũ. Nhưng bây giờ dù có che chấn kiểu gì thì cái đầu hói nó cũng lộ rõ, lại sẵn có chút chất nghệ trong người nên anh cạo trọc. “Cho tiện em ạ”. Bởi thế, khi anh nghiêng nghiêng cái đầu nhẵn thín cho tôi nhìn rõ, tôi chợt ước ao “Giá mà có ngày nào đó mình được chạm tay vào cái khoảng bong bóng ở trên đỉnh đầu kia nhỉ”.

Lần đầu tiên tôi gặp anh là tại một quán trà kiểu Trung Hoa. Không biết là tại tôi lãng mạn hay tại cái đầu của anh bóng lên trong 1 buổi chiều ngập nắng, mà tôi thấy anh như có vầng hào quang xung quanh mình. Tôi không thích những gì quá lấp lánh, phù phiếm (như ngôi sao hoặc chất vải sequin). Nhưng tôi thích những gì tự bản thân nó phát ra một thứ ánh sáng, giản dị và ấm áp. Tôi gọi đó là nét duyên và anh hình như cũng có duyên.

Tôi đã đọc được ở đâu đó một câu như thế này: “Mục đích của cuộc sống này không phải là đi tìm một người bạn đời hoàn hảo, toàn diện toàn mĩ. Không phải chỉ đơn giản là để duy trì nòi giống. Cũng không phải là để đạt được tiền tài hay danh vọng. Mục đích của cuộc sống này là để tìm thấy trong chính con người bạn một nơi mà bạn cảm thấy luôn yên bình và lạc quan, cho dù cuộc sống ngoài kia có quăng bất cứ thứ gì cản lối bạn đi chăng nữa”. Tôi là một cô gái bị ám ảnh bởi cảm giác bất an, lạc lõng và cô độc. Tôi không biết là tại bởi tôi yêu anh, hay có cái gì đó nơi anh làm tôi cảm thấy mình bình yên và an toàn đến thế. Tôi sẽ không quên khoảnh khắc anh bước vào từ cửa phòng, ánh mắt tìm kiếm tôi. Lúc ấy, anh không biết anh vừa mang theo cả những tia sáng chiếu vào căn bếp nơi tôi đang đứng..rực rỡ.

Tôi không muốn viết những status buồn, tâm trạng trên facebook. Việc trách móc, nói này nọ khi chia tay lại càng không. Ai cũng có lòng kiêu hãnh và sự tôn trọng cần được giữ gìn. Tôi biết tôi sẽ phải cố gắng để lấy lại cân bằng cho cuộc sống của mình, và để lấp đầu những khoảng trống mà anh đã để lại. Tôi nghĩ, trong tình yêu cũng như trong cuộc sống vậy một khi ta đã cố gắng hết sức, yêu hết mình và chân thành, nhưng rồi nhận ra điều ta đang cố gắng để vun đắp ấy, không phải là của mình thì hãy để nó ra đi thật nhẹ nhàng. Vốn nỗi, vạn vật tùy duyên, bởi thế Cảm ơn anh nhiều, chàng trai ạ!

Mong anh luôn bình an!
DMCA.com Protection Status
Từ Khoá

#buttons=(Chấp nhận !) #days=(20)

Trang web của chúng tôi sử dụng cookie để nâng cao trải nghiệm của bạn. Tìm hiểu thêm
Accept !