Gửi "bạn" - nửa kia của mình.
Liên hoan buổi học cuối nghĩa là sẽ ồn ào quên giờ giấc. Hôm qua mình có ý đợi, để biết bạn đã về nhà an toàn. Thế mà lại ngủ quên mất. Giật mình dậy đã hơn 5 rưỡi, điện thoại vẫn đang cầm trên tay, chẳng thấy tin nhắn nào. May mắn là không có gì bất thường xảy ra cả. Bạn mệt, quên…như mọi thằng con trai vẫn thế.
Như bạn từng nói là chẳng có gì quá đáng, lâu ngày mấy thằng bạn mới gặp nhau, lâu lâu mới có dịp, đại loại thế. Công việc thì luôn rất mệt mỏi, đóng vai nghiêm túc cả ngày chẳng phải điều dễ dàng, mình cũng vậy. Con trai nói chung và bốc đại bất cứ thằng nào ra nói riêng đều cần có những lúc ham vui hư hỏng. Mình không biết nói sao, ngại nói nhiều vì như thế là phiền hà, mất tự do và không tôn trọng bạn.
Mình hoàn toàn hiểu chẳng có quyền gì để điêu ngoa hay buộc bạn phải thế này thế khác, cũng như chưa từng hy vọng sẽ thay đổi bất cứ điều gì. Mình tôn trọng mọi điều bạn muốn, lập luận của bạn, thói quen của bạn, tất cả; chỉ mong bạn làm gì gì thì nghĩ một chút, đừng khiến người khác lo lắng. Lúc trước bạn có một mình, bạn làm gì mình không để ý, nhưng bây giờ, cuộc sống của bạn cũng là của mình. Đừng xù lông vì mình quan tâm bạn. Buồn lắm đấy. Có một trăm đứa khác bê tha hơn bạn, lêu lổng hơn bạn, thậm chí…đẹp trai hơn, mình cóc để ý cũng như chẳng bao giờ thấy lòng chùn xuống, vì chúng.
Thực ra thì mình sẽ không nói tới chuyện ăn chơi đi khuya gì nữa, dù sao cũng là đề tài chán. Nói thế nào cho dễ hiểu nhỉ? Mình mong muốn mọi thứ diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp, cố gắng làm gì đó tốt đẹp, thì hình như nó sẽ càng xấu đi, xấu đi còn mình thì bế tắc. Mình thấy mất tự tin nhiều quá, trong quá nhiều chuyện. Hay tại mình sân si? Chẳng biết nữa. Thế nên với mỗi lần cảm thấy thất bại thế này, mình sẽ lờ đi bớt. Quên đi cho khỏi buồn ấy.
Nhưng mình hy vọng không phải thờ ơ với tất cả, bởi lúc đó có khi bạn chẳng thể nhìn ra mình nữa.
Chào bạn. Chúc một ngày tốt lành.