GTHN - “Giữa những người lạ, ta cần một người quen. Giữa những người quen, ta cần một người yêu. Giữa những người yêu, ta cần một người hiểu. Giữa những người hiểu, ta cần một người tin. Tin và được tin.” - Trích Bởi ta là con người.
Ai cũng nói, bước vào tuổi 22 cũng chính là một bước ngoặt khác của một con người – đó là khi ta bắt đầu đứng trước rất nhiều ngã đường và cũng là lúc ta chợt nhận ra trong mình đã khác xưa. Những ngày đầu tiên của tuổi 22 của em cũng vậy, khi em bắt đầu chọn cho mình cách đứng ở nơi điểm cực tiểu thứ nhất của đồ thị hình sin cuộc đời em.
Điểm cực tiểu cuộc đời em:
- Đó là khi em đang chông chênh giữa con đường tương lai. Dẫu biết rằng em đã chọn cho mình một lối đi, dẫu biết rằng dù ai nói gì em cũng không thay đổi, dẫu biết rằng sự lựa chọn của em cuối cùng cũng được ủng hộ từ những người yêu thương em, nhưng để bắt đầu lối đi ấy, em cần hơn 2 chữ “ủng hộ”.
- Đó là khi em mất đi niềm tin ở con người. Có phải vì quá tổn thương, có phải vì đã quá hi vọng để rồi từng ngày nhận ra những điều đó không phải sự thật? Em đã từng tin vào từ “thương”, nó sẽ mang 1 ý nghĩa rất quan trọng, nhưng bây giờ em lại nghi ngờ tiếng nói ấy; em đã từng tin vào sự chân thành, nhưng giờ đây cả bản thân em cũng là sự giả tạo. Bỗng dưng em lại thấy thật sự mệt mỏi và bắt đầu xa lánh mọi người.
- Đó là khi 1 đứa con gái như em mang trên vai quá nhiều nỗi tâm sự - và là khi đứa con gái như em mang cả 1 niềm tin duy nhất của người mẹ, cũng chính là lúc em tự nhốt hết tâm sự của mình vào trong, và chỉ mang trên vai tâm của của khác không phải là em.
- Đó là khi 1 người em thương và em đã tưởng chừng sẽ là người chia bớt cho em những gánh nặng, đã không còn là người đó như trước. Những tưởng sự cố gắng chính là cách để níu kéo cuối cùng, nhưng một khi không còn cảm nhận được sự chân thành, em sẽ là người rút lui.
- Đó là khi khoảng cách giữa bạn bè em không còn là như trước nữa, em cảm thấy lạc lõng, xa lạ khi đi giữa chốn đông người ấy, khoảng cách ấy mãi là 1 bước chân.
Em - tựa như cô nàng của gió…Vì là gió, nên gió cứ mãi trêu đùa, rong chơi, gió luôn vui tươi… nhưng sau những cơn gió đó chính là sự cô đơn, là lặng thầm, là lúc em ngừng lại để thấy quanh mình có ai là người hiểu, là người tin, là người thương, và là người bên cạnh…
Con bạn em nó trêu em: “Mày mà cũng có nhiều chuyện thế à? T chỉ thấy m cười đùa, chứ có biết m nhiều chuyện thế đâu, chỉ có t hay dựa m, chẳng thấy m dựa ai bao giờ!” - Em ngẩn ngơ, em là vậy sao? Người ta cũng nghĩ gió không có cảm xúc, không buồn bã, nhưng có ai biết gió chỉ đang cố mang niềm vui đến cho mọi người, gió cũng cần rất nhiều thứ.
Nên giữa những dòng người ngoài kia, người thật sự hiểu, thật sự tin không chút nghi ngờ, người thật sự thương cô nàng của gió không có được bao nhiêu và em vẫn chưa tìm ra 1 trong số những người đó. Người của gió, sẽ là người gió có thể tin, có thể ôm, có thể dựa, có thể thể hiện những giây phút yếu lòng mà không cần lo ngại “sao mà m suy nghĩ nhiều, tiêu cực đến thế”. Người của gió- em sẽ dựa dẫm mỗi ngày, sẽ mở lòng mình thật rộng cho biết em thiếu thốn tình cảm, khát khao yêu thương đến mức nào. Em sẽ làm 1 đứa trẻ bên cạnh, dễ vui, dễ khóc. Làm đứa trẻ tràn đầy tình yêu thương, và tràn đầy hạnh phúc khi được nhìn thấy người mình yêu thương.
Làm người con của gió khổ lắm, phải bay lượn mỗi ngày, đùa vui với mặt nạ giả tạo, nhưng sâu trong tim em biết rằng, chốn em về là nơi người của gió. Một ngày nào đó, gió sẽ ngừng lại, và đến bên thì thầm: em là cô nàng gió của người.
Đêm khuya xuống, khi tất cả ánh đèn chỉ còn mờ mờ ảo ảo, khi mọi người say giấc nồng cũng chính là lúc nỗi đau, nỗi sợ, mệt mỏi trong em dâng tràn cao nhất, em chẳng muốn mình giả tạo, vì khi giả tạo, khi làm đau người khác chính là lúc trái tim em lại hằn 1 vết sâu. Em là đứa trẻ không dễ dàng đau cổ họng vì những cơn gió lạnh, nhưng lại rất dễ nghẹn đắng khi nỗi đau dâng trào. Em là đứa trẻ rất dễ rơi những giọt nước mắt, nhưng em chỉ biết rơi những giọt nước mắt lặng thầm trước những người khác, đó là khi em đã đau và biết mình đã đau. Nhưng em chỉ rơi nước mắt và không cầm được tiếng nấc khi em đã quá đau và khi em ở 1 mình. Mức độ đau cuối cùng của em đó chính là khi em chỉ biết kêu đau, em chỉ biết mình đau, em chỉ biết nước mắt em rơi, không cảm giác, không biết chuyện gì đang xảy ra, và không biết mình nên làm gì.
Em cũng là đứa trẻ đã rất nhiều tâm sự, nhưng giờ với em tất cả đã không còn như xưa, em biết đâu là giới hạn cho em, 1 mình em thì em sẽ buông lơi……………….