Có bao giờ anh tự hỏi, bao lâu rồi ta không nắm tay nhau, không cùng nhau đi thăm họ hàng nội ngoại hay đi chơi đây đó? Bao lâu anh không còn đưa tay cho em gối đầu nằm ngủ, không sốt sắng hỏi han khi em biếng ăn? Anh quên cả việc mua tặng em một bông hoa hay một món quà những ngày lễ tết. Và em cũng đã dần mất đi những thói quen thuở ban đầu ta chung sống.
Đó là chờ đợi nôn nao khi anh về muộn, là lo anh kiệt sức mà thao thức suốt đêm, căn giờ gọi điện hay nhắn tin mỗi bận tan tầm xem anh sắp về chưa… Giờ đây, cuộc sống của chúng ta dường như đã mất đi những gia vị ngọt ngào hạnh phúc ấy.
Ảnh mang tính minh họa - Lifestylememory |
Mình đã bên nhau qua bao mùa giông gió. Khi vợ chồng vừa quen tiếng, bện hơi thì ta cũng bắt đầu bước vào lo toan bộn bề cuộc sống. Em tất bật với vai trò làm dâu, làm vợ rồi làm mẹ. Từ khi 3 đứa con thơ lần lượt ra đời, quỹ thời gian của em dường như không bao giờ đủ. Sáng sớm, khi đôi mắt còn đang thèm thuồng giấc ngủ, em đã phải lao xuống bếp, vừa lo bữa sáng cho cả nhà vừa tranh thủ dọn dẹp, lo áo quần, sách vở cho con rồi đưa chúng đến trường và bao việc không tên khác.
Đến cơ quan lúc nào cũng vội, có khi đầu bù, tóc rối, gương mặt bơ phờ vì đêm qua thức trắng chăm con bệnh. Tan giờ làm thì ù ra chợ mua vội chút thức ăn để về lo bữa trưa cho kịp ca chiều. Tối đến, đứa bé khóc đòi mẹ, đứa lớn học bài cần mẹ ngồi bên, chén đũa, xoong nồi, sàn nhà đợi chờ em lau dọn.
Cứ thế, lâu dần, em thành cỗ máy đa năng vận hành hết tốc lực mà chẳng biết thời gian đã sắp qua ngày mới. Rồi tự khi nào, em quên chăm sóc bản thân, quên mất chuyện hỏi anh sao hôm nay về trễ, quên nhõng nhẽo với chồng để được yêu chiều, quên cả chuyện ái ân chăn gối…
Còn anh, vì gánh nặng áo cơm, cửa nhà vườn tược trong khi công việc làm chính thu nhập chẳng được bao nên phải chạy vạy ngược xuôi để làm thêm những giờ tan sở.
Chén chú chén anh cũng ngày một thêm dày vì giao lưu công việc. Anh trở về nhà khi đã khuya, người nồng nặc hơi men. Em mệt mỏi nên thấy anh về là càu nhàu, cau có. Anh bực mình rồi cũng quát tháo ầm lên. Lời nói yêu thương dần thay bằng sự giận hờn, trách cứ. Anh bảo rằng em quá khác xưa.
Năm tháng qua, dù em không còn phải tất bật việc nhà vì con đã dần khôn lớn, anh cũng không phải áp lực kiếm tiền vì nhà cửa đã khang trang, nhưng em chợt nhận ra những khoảng trống thời gian cứ trôi đi hờ hững. Bờ vai em thấm lạnh thèm một vòng tay ôm siết mỗi đêm dài. Ta nằm bên nhau như 2 người xa lạ, ôm điện thoại xem đủ thứ trên đời rồi lăn ra ngủ.
Anh chỉ đưa tiền, hỏi han em về những điều cần thiết hay con cái, còn em cũng thấy ngượng ngùng khi gần gũi bên anh. Em tự hỏi lòng có phải tình yêu ta đã hết và giờ chỉ còn trách nhiệm với cuộc đời nhau, với nội ngoại 2 bên và các con không nhỉ?
Ảnh mang tính minh họa - Shutterstock |
Nhưng rồi khi ai đó trong làng hay bạn bè ốm đau hoạn nạn, lòng em lại run run sợ hãi, anh cũng nén tiếng thở dài trĩu nặng ưu tư. Cuộc sống sao mong manh, để con người trong gang tấc mất nhau. Con người đến được với nhau, được sống bên nhau, dù 1 ngày thôi cũng là duyên, cớ sao ta để phung phí tháng ngày dài? Em trở mình, nghiêng vào anh và ngắm nhìn anh thật kỹ - nhìn lại những gì được mất nơi anh và nghĩ về em với những điều đúng sai trong quá khứ.
Thực ra, 2 ta đều hết lòng hy sinh cho tổ ấm này, nhưng vì áp lực mưu sinh đè nặng mà đôi khi làm tổn thương nhau rồi dần xa cách, chứ yêu thương vẫn nguyên vẹn trong lòng. Bất chợt, anh cũng nhìn em rồi ôm em thủ thỉ: “Từ nay, mình hãy dành thời gian ngồi lại bên nhau em nhé, để lắng lòng nghe nhịp đập trong nhau, để dành cho nhau những yêu thương nồng ấm trong những tháng năm còn lại của cuộc đời”.
Em nghe gió ngoài trời đang thổn thức mà tim em sao ấm áp lạ kỳ.