Quê hương là gì àh? Là một cái gì đó, thiêng liêng lắm. Là tất cả những gì trong cuộc sống của tôi. Là niềm thương, là nỗi nhớ. Là gia đình, là bạn bè. Là ngọn núi, là dòng sông. Là tiếng ru của mảnh đất mẹ, là hơi thở của làng quê cha. Là những lời ca mẹ hát tôi ngủ, là những giọt mồ ba đi làm nuôi tôi. Là những sợi dây thun chị thắt tôi nhảy, là những quả bóng anh thổi tôi chơi. Là tiếng cót két của chiếc võng kêu trưa hè, là tiếng vi vu của ngọn gió thổi cành lá chiều thu. Là tiếng rao hàng mỗi chiều tôi nghe thấy, là gánh chè tôi vẫn thường ghé ăn. Là chiếc nón lá tôi đội mỗi trưa trời oi bức, là chiếc ô tôi che mỗi chiều tầm tã mưa rơi. Là những mùa xuân hoa mai vàng nở rộ, là những mùa thu lá vàng rơi xào xạc. Là dĩa bột chiên tôi ăn mỗi sáng Chủ Nhật, là gói xối tôi cầm trong tay mỗi sáng tới trường. Là chiếc xích lô chở tôi và bà về đến nhà khi tan lễ, là chiếc xe máy ba chở tôi đi học mỗi ngày. Là lối nhỏ từ nhà đưa tôi đến trường, là con đường về quê nội ăn Tết mỗi mùa xuân. Là ngôi trường tôi cắp sách đến học, là sách vở tôi mở ra viết mỗi ngày. Là tiếng cười đùa của tụi bạn tôi mỗi giờ ra chơi, là tiếng giảng bài của thầy cô mỗi khi ngồi vào lớp. Quê hương, là một cái gì đó, rất khó diễn tả…
STT Viết Về Quê Hương Đất Nước
1. Bao năm rồi vẫn thế, cứ về quê là lại nghe mấy câu này đến quen. Nhớ mấy cuộc nói chuyện 3 câu là chuyển sang càm ràm bà “nói xấu” ông. Nhớ ông ngày xưa khỏe lắm 2 đứa cháu gái “dẫm” lên lưng cũng chẳng “xi- nhê” gì. Nhớ món bánh tráng nóng chấm mắm cả đám châu đầu tranh nhau mỗi buổi sáng ngày xưa.
2. Những chặng đường dài mệt mỏi.
Bạc Liêu không có anh là những chuỗi ngày dài lê thê rũ rượi trong u sầu.
Những con người, những nơi từng đi qua nhuốm 1 màu ảm đạm thanh sắc thời xuân.
3. Người ta thương Sài Gòn bằng một thứ tình cảm mơ hồ nhưng mãnh liệt đến ngạt thở, nhưng như kiểu một thứ tình nghĩa khác, không phải là quê hương.
4. Biết bao người Việt đang bay đi và không muốn trở về, biết bao người Việt gọi tên một mảnh đất khác là nhà… Nhưng đâu phải cứ đi là đi mãi không về, ai chẳng có quê hương để mà thương mà nhớ.
5. Quê hương ngày nay chỉ còn là nơi thăm viếng mà không phải là nơi để trở về.
6. Tết bắt đầu là mùi cỏ cháy từ những ngôi mộ không ai chăm, hương thịt kho quen thuộc trong bếp nhà, tiếng trẻ con í ới ngoài đầu xóm,.. gôm cả lại thành một gia vị gọi là quê nhà!
7. Chỉ cần có mẹ, thì nơi nào cũng giống quê nhà.
8. Về quê thăm gia đình hay người thân là một niềm vui hạnh phúc. Thật ấy. Mọi thứ nơi bình dị thường khiến người trẻ ở lâu dễ chán nhưng đi xa rồi lại mong muốn được quay về.
Ở quê lên lại nhớ bà, nhớ các bác, bố và anh chị, các cháu thật nhiều.
9. Về quê, chỉ vài câu hỏi thăm của hàng xóm và bạn bè cũng thấy ấm lòng.
10. Chạy xe 100km/h, quẩy 100%. Tự nhiên có xe lớn chạy ngược chiều. Cảm giác giống như lấy cái chảo đập vào mặt mình vậy!
STT Tình Yêu Quê Hương Da Diết
11. Tôi thường về quê vội vã, không mang quà cho em. Nhưng chúng cần gì quà cáp của tôi, bản thân tôi là một món quà xuất hiện giữa những tháng ngày yên bình nhàm chán của chúng – cũng giống như tôi ngày xưa còn bé, mong ngóng một người cậu, một người bác, một người anh họ nào đó ở phương xa về như mong một làn gió mới. Nhưng bây giờ tôi vào vai người phương xa ấy, tôi biết rằng trong họ cũng có niềm hạnh phúc tương tự – có khi còn lớn hơn những đứa trẻ.
12. Chúng ta xa quê hương đến một thành phố xa lạ, có lẽ nếp sinh hoạt mỗi ngày mỗi khác, cũng thức dậy, ăn sáng, chen lấn trên xe, đi làm, ăn trưa, làm việc, tan sở, lại chen lấn trên xe, về nhà như những người khác.
Dường như ai ai cũng lặp lại những việc này trong cuộc sống, bạn cũng sẽ bởi vì sự đơn điệu ấy mà mơ màng, thậm chí tuyệt vọng.
Nhưng trải qua sự mài dũa của thời gian, khi ngoảnh lại, quá trình có vẻ như nhàm chán ấy thực tế chính là quá trình phấn đấu của chúng ta.
13. Có những ngày như thế, bất lực không thể nói gì, buông xuôi mọi thứ, muốn phóng về nhà, ôm mẹ, ngồi net chơi game với ông anh… Được vui vẻ thoải mái… Nhưng không thể vì quá xa… Không có gì trong tay…. Không thể phi máy bay vèo một cái là tới nhà… Oà khóc với mẹ và nói “ Mẹ ơi, con mệt mỏi với thế giới bên ngoài, con muốn ở bên mẹ như vậy thôi có đựơc không..?”.
14. Bạn có thể hứa rồi quên rằng cuối tháng về chơi, nhưng ông bà cha mẹ thì nhớ. ..Những người già không cần con cháu về đỡ đần mình, họ chỉ cần thấy chúng nó cho vui cửa vui nhà thôi.
15. Tối hôm nay trời mưa rất lớn. Tôi một mình đi lạc đường, một mình ướt mưa quần áo ướt hết dắt xe máy bị ngập nước vào lề, tự mình đề máy cho nổ, lúc ấy trong người không có tiền, không có điện thoại, chỉ có một bộ quần áo ướt đang mặc trên người, một cơ thể lạnh cóng và một chiếc xe máy cà tàng bị ngập nước giữa đg phố rộng lớn không quen biết ai. Chưa bao giờ tôi thấy bản thân bất lực trước cuộc sống như vậy, chỉ muốn trở về quê hương, được về nhà ở cạnh mẹ. Đã hơn 1 tuần trôi qua từ lúc một đứa dân tỉnh lẻ lên Sài Gòn này để học, không có gì ngoài cảm giác nhớ nhà da diết, và cảm giác sợ hãi cái bộn bề của nơi đất khách quê người.
16. Tuổi trẻ, có người chạy theo những cám dỗ mới. Bỏ lại đằng sau: gia đình, bạn bè, anh em … Mối quan hệ nào cũng vậy, cứ hời hợt. Từng ngày. Từng ngày rồi sẽ tuột mất.
17. Bạn chẳng hề là người quan trọng nhất với ai, thế nên đừng bao giờ yêu cầu và đòi hỏi quá nhiều. Nhưng bạn là người quan trọng nhất với chính bạn và có thể là bố mẹ bạn nữa.
18. Mạnh mẽ và Yếu đuối vốn rất gần nhau. Chỉ cần bọc một lớp dửng dưng bên ngoài sự yếu đuối, liền có thể mạnh mẽ mà.
19. Có những ngày, áp lực chỉ muốn nín thở! Có những ngày, mệt mỏi chỉ muốn từ bỏ tất cả để trở về!
20. Đúng là nhớ nhà, nhớ quê hương, nhớ ba mẹ ông bà thôi mà ăn nuốt cũng khó trôi nữa.
STT & Những Đoạn Trích Hay Về Quê Hương
21. Chỉ người xa xứ mới hiểu quê hương ra sao? Nó thuộc về ta khi ta có là mảnh đất cha mẹ gặp nhau xây dựng gia đình là nơi lớn khôn của ta và ta đi xa vì miếng cơm manh áo vì đồng tiền bát gạo thật cực chẳng đã mới làm kẻ tha hương cầu thực.
22. Chiều qua, lúc một mình ở nhà suy nghĩ xem tối nay ăn gì, bỗng nhiên ta chợt nhớ cơm nhà đến thế. Đã bao lâu rồi ta chưa được ăn bữa cơm gia đình?. Có lẽ chiều nay chuồn làm bắt xe về nhà thôi.
23. Mọi thứ luôn trôi về phía trước, chỉ có nhà là vẫn ở lại phía sau, để đón ta trở về …
24. Một câu thôi “nhớ nhà”
Nhớ nhiều thứ lắm. Nhớ tất cả, cả những thứ k phải của mình.
Thế mới biết nghị lực sống của người phụ nữ của tôi trong 8 năm qua. Thương nhiều lắm.
25. Chưa bao giờ tôi hối hận với lựa chọn đi học xa của mình. Khi đi xa tôi nhận ra rằng, mình phải về nhà. Đúng. Đi xa là để biết mình phải về nhà.
26. Và trong cái thành phố chẳng lớn mà cũng chẳng nhỏ này, thì dù có hòa nhập mua chóng như thế nào thì vẫn luôn cô đơn. Cô đơn khi xa nhà, xa quê hương. Nhớ cha mẹ, bạn bè. Nhớ những con đường nhỏ rợp bóng cây, nhớ cả cảnh núi đồi gắn liền từ khi còn nhỏ. Dù quê còn nghèo, cái thành phố thì bé tẹo, nhưng kiểu như nó đã gắn vào tim rồi, muốn xóa nhòa là điều không thể.
27. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là cô gái thuộc về thành thị. Tôi yêu say mê điên cuồng các vùng quê xa xôi đầy nắng gió và hoa cỏ. Con người tôi thuộc về những nơi bao la, bầu trời tự tại chứ không phải những ánh đèn sáng xuyên cả màn đêm, những âm thành ồn ào của phố xá. Tôi mơ về những làng quê, những thung lũng xanh màu lá và sự cô quạnh của giao tiếp, lánh xa thế giới, suy cho cùng tôi cũng chỉ là một người chán ghét sự nhộn nhạo và xô bồ, phù du của cuộc sống. Tôi là cô gái trẻ với trái tim già nua, yên tĩnh.
28. Hôm nay lạnh quá… lại cảm thấy nhớ những ngày hè.
Một điều tuyệt vời mà mùa đông không có… đó là những buổi chiều hoàng hôn rực lửa như thế này.
29. Nhà bác của Yến nấu rượu. Yến không uống được rượu nên không biết thế nào nhưng ai trong vùng cũng bảo là rượu nhà bác rất ngon. Về quê mới có cái cảm giác hít hít chút khói quê, nghe bảo bẩn phổi nhưng mà thôi kệ, dù sao thì ra phố hít bụi cũng quen rồi.
30. Về nhà lúc nào cũng đi ngang nơi này, đẹp nhất vẫn là lúc xế chiều. À có trễ chút cũng vẫn đẹp, gió mát rượi xen lẫn mùi cỏ mới cắt thật dễ chịu.
31. Quê hương là trùm khế ngọt! Dù đi xa đến đâu, thành công đến đâu thì quê hương là nơi cuối cùng ta tìm về.
32. Thương mẹ hiền một nắng hai sương. Mong chờ con mắt đã mỏi mòn… xuân con chưa về lòng mang nỗi buồn thiên thu.
33. Bên cạnh những xóm với những ngôi nhà được xây mới thì vẫn còn một số ngõ có những ngôi nhà cũ kiểu truyền thống và ở đây thì rất bình yên.
34. Vẫn biết rằng, nuôi dạy con cái thành đạt là niềm mong mỏi suốt cuộc đời của các bậc làm cha làm mẹ, nhưng về già nhu cầu vật chất giảm dần hoặc không phải bận tâm nữa thì những thiếu thốn về tinh thần lại khiến họ chết dần, chết mòn trong sự cô đơn.
35. Ngồi ven sông, ngắm nhìn mặt trời đang dần lặn xuống. Đỏ cả mảng trời, trồi tối dần trả lại màn đem màu xanh đen. Lúc đó, cảm thấy thật an nhiên, nhẹ nhàng biết bao.
Hai tiếng Quê Hương sao mà thân thương, lớn lao quá đỗi. Thương biết bao những mái nhà ngói cũ phủ rêu xanh, những bếp tranh nghèo mỗi buổi chiều khói nghi ngút. Rồi thời gian cứ thế lặng lẽ trôi. Quê hương như dòng máu nóng, thấm sâu vào huyết quản, bằng hơi thở tình yêu và sức sống, quê hương là nơi nuôi chúng ta khôn lớn.
Quê hương hẳn phải hình thành từ khi được sinh ra, ai trong chúng ta có một quê hương như thế. Quê hương không có gì khác ngoài nơi mà bạn lớn lên với bao kỉ niệm, là nơi ấp ủ những ước mơ giản đơn mà cao cả. Hi vọng với những câu status về quê hương bình yên, đơn giản ở trên giúp bạn có những hồi ức đẹp về quê hương của bạn.