Trên sân khấu cuộc đời, chúng ta thường bị cuốn vào những cuộc tranh đấu không hồi kết. Đấu với trời, đấu với người, và mãi không ngừng. Nhưng liệu chúng ta có thực sự cần phải như vậy không? Trong cuộc sống, có điều gì xứng đáng để chúng ta tranh đấu như vậy không?
Đôi khi, thật vô nghĩa khi chúng ta tranh đấu. Những cuộc tranh đấu giữa anh em, bạn bè, người thân thường dẫn đến sự xa cách trong tình cảm, thậm chí là mối quan hệ biến thành thù địch. Cuối cùng, chúng ta mất đi người thân và bạn bè, còn những gì chúng ta nhận được chẳng là gì cả.
Cuộc đời ngắn ngủi, sao phải đẩy bản thân vào cuộc tranh đấu không ngừng? Thay vì cố gắng cạnh tranh để giành ưu thế, sao không học cách không tranh đấu? Không tranh đấu không có nghĩa là yếu đuối, mà là một lựa chọn khôn ngoan.
Trên thực tế, có một số thứ không thể tranh đoạt được. Ngay cả khi bạn cố gắng hết sức, những gì bạn nhận được cũng không hẳn là những gì bạn mong muốn. Và những thứ thực sự thuộc về bạn sẽ đến một cách tự nhiên mà không cần phải đấu tranh.
Tranh đấu với số mệnh, không thể thắng; tranh đấu với anh em, anh em tương tàn; tranh đấu với người thân và bạn bè, tình cảm xa cách; tranh đấu với người yêu, cả hai đều tổn thương. Cho nên, đây là những điều chúng ta nên tránh.
Chúng ta nên học cách sống một cách tự nhiên, đối mặt với những điều được và mất một cách bình thản. Không ép buộc, không bị chấp niệm ám ảnh, để thời gian tử tế với chúng ta. Chỉ có vượt qua chính mình và hoàn thiện bản thân mới là cuộc đấu tranh tốt nhất.
Như Hồng Nhất Pháp sư đã nói: “Thứ gì mà bạn muốn kiểm soát, thì thực sự đang kiểm soát bạn. Những chấp niệm mà bạn bám lấy, thì thực sự đang làm bạn đau khổ.” Chúng ta nên học cách kiểm soát những ham muốn và chấp niệm của mình và không bị kiểm soát bởi những thứ bên ngoài.
Không tranh đấu thì không bị khống chế, không tranh đấu thì cả đời sẽ bình an vô sự. Chỉ khi vượt qua chính mình và hoàn thiện chính mình thì chúng ta mới có thể đạt được thành công và hạnh phúc thực sự.
Người mạnh không tranh giành khi gặp vấn đề, kết quả lại là người tinh thông; người tài năng không hiển lộ lại như nước tĩnh lặng chảy sâu; người lương thiện trầm mặc không khoa trương mà tự nhiên tu đức tích phúc. Đây là trạng thái mà chúng ta nên theo đuổi.
Cuộc đời chỉ trăm năm ngắn ngủi nhưng nó lại chỉ dạy con người biết lựa chọn. Tất bật mưu sinh, dừng lại, quên đi hay xuôi theo gió. Tiến lên, lùi lại và ung dung. Giữa được và mất, hãy để bản thân được tự tại.
Đạt được một cách bình thản, mất đi một cách nhẹ nhàng. Số mệnh đã định, điều gì đến sẽ đến, nếu không thì đừng thúc ép. Chỉ khi thả lỏng và buông bỏ, chúng ta mới có thể đối mặt với mọi thứ một cách nhẹ nhàng và bình tĩnh.
Vì vậy, hãy dừng lại những cuộc tranh đấu không đáng có, hãy dành năng lượng cho những điều ý nghĩa hơn. Hãy theo đuổi giấc mơ của chính mình, hãy thực hiện giá trị của chính mình, hãy yêu những người xứng đáng được yêu thương. Hãy để cuộc sống trở thành một hành trình, chứ không phải là một cuộc đua.
Bạn biết đấy, điều quan trọng nhất trong cuộc đời không phải là nơi chúng ta đang đứng mà là hướng đi của chúng ta. Khi chúng ta buông bỏ đấu tranh và lựa chọn tiến lên, cuộc sống của chúng ta sẽ trở nên tươi đẹp hơn.
Hãy cảm nhận vẻ đẹp của thế giới này với một trái tim bình yên. Hãy trân trọng những người và sự vật xung quanh mình với tấm lòng biết ơn. Hãy theo đuổi ước mơ của mình bằng trái tim dũng cảm.
Trong cuộc sống không có chuyện thắng hay thua, chỉ có sự phát triển và tiến bộ không ngừng. Khi học cách không tranh đấu, chúng ta sẽ khám phá ra rằng đây chính là ý nghĩa thực sự của cuộc sống.
Vì vậy, chúng ta hãy gác lại những tranh đấu không cần thiết đó và làm cho cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn. Bởi vì trên thế giới này không có gì quan trọng hơn sự bình yên và mãn nguyện bên trong.
Cuối cùng, hãy nhớ lời dạy của Lão Tử: “Dĩ kỳ bất tranh, cố thiên hạ mạc năng dữ chi tranh”, nghĩa là bởi vì họ không tranh nên thiên hạ không tranh với họ được. Cuộc đời rất ngắn ngủi, tại sao lại để lãng phí nó? Cuối cùng, sau khi tranh đấu, không có gì thuộc về chúng ta, cũng không có gì chúng ta có thể mang đi. Chỉ bằng cách không tranh đấu, chúng ta mới có thể thực sự đạt được sự bình an và mãn nguyện trong lòng.